Chương 38: Nhưng Em Khóc Ở Nơi Tôi Không Thấy

Lâm Nhã Tịnh mang theo chút kinh ngạc mơ hồ mà ngẩng đầu nhìn hắn, như muốn nghiên cứu một chút bản thân có phải là nhận định lầm rồi hay không.

Nhưng khi cô nhìn qua, đúng lúc bắt gặp Âu Dương Dạ Trạch cũng đang giương mắt nhìn cô.

Đôi mắt hẹp dài điềm tĩnh không một chút gợn sóng, con ngươi sâu thẳm tựa như xuất hiện một hố đen vũ trụ, tối tăm huyền ảo như muốn cuốn cô vào trong tâm của vòng xoáy khổng lồ ấy, không tài nào dứt ra được.

Lâm Nhã Tịnh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không gian bỗng dưng ngưng đọng.

Cô có chút sững sờ, đình chỉ mọi hoạt động.

Cho đến khi môi mỏng của ai mở ra một lần nữa, cô mới chợt hồi hồn.

Nghe rõ không?

Lâm Nhã Tịnh cảm thấy hơi thất thố, cúi đầu nhỏ giọng đáp: Vâng

Đọc truyện tại đây.

Như đã nhận được đáp án vừa lòng, Âu Dương Dạ Trạch mới đứng dậy.

Lâm Nhã Tịnh cũng đứng dậy theo, lúc này cô mới chợt phát hiện bọn họ đã ngồi trên mặt sàn lạnh tanh cả một đêm.

Là hắn luôn ở cùng cô cả một buổi tối sao?

Lâm Nhã Tịnh lén nhìn qua Âu Dương Dạ Trạch.

Thân hình của hắn bước đi vô cùng vững vàng, không có biểu hiện gì của sự mệt mỏi.

Nếu không phải quần áo trên một người sạch sẽ như hắn bị nhăn nhúm lại, cô cũng không tin người hôm qua, người mà cô gối đầu cả một đêm không nhúc nhích là hắn.

Lâm Nhã Tịnh lắc lắc đầu, cố tình phủ định loại cảm xúc đang nhen nhóm.

Cô bước vào nhà vệ sinh, rửa mặt.

Nhìn vào gương, cô thoáng chốc hết hồn.

Hai mắt cô sưng lên rất giống như bị ai đó đánh qua, trông có chút... xấu!

Cũng may rằng hôm qua cô đã đi bệnh viện, đã được bác sĩ tiêm thuốc qua, các vết nổi mẩn không còn thấy xuất hiện trên mặt nữa, cũng đã không còn ngứa nữa rồi.

Nếu không hai điều này mà kết hợp lại, không biết gương mặt cô còn có người nào dám nhìn hay không! Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, cô sợ Mạc quản gia sẽ lo lắng nên đã thử đắp khăn ướt lên mắt mình, sau một thời gian mắt dễ chịu hơn một chút nhưng nó vẫn sưng lên, nhìn thấy rất rõ ràng.

Cô có chút nhụt chí, lại đến bàn trang điểm, trét đại phấn lên mắt để che đi rồi mới xuống lầu.

Đi được giữa chừng, cô vô tình bắt gặp Âu Dương Dạ Trạch cũng đang đứng ở đó, cô lúng túng cúi đầu chào một tiếng.

Âu Dương Dạ Trạch chăm chú nhìn cô từ đầu đến chân, đôi lông mày nhíu lại thể hiện tâm tình cực không tốt:

"Em muốn mặc như thế này ăn sáng?"

Lâm Nhã Tịnh nghi hoặc cúi đầu xem xét liên phát hiện bản thân vẫn chưa mặc đầy đủ quần áo trên người, cô chỉ mặc mỗi áo ngực và chiếc váy dài... cô ảo não đỏ mặt quay trở về phòng thay đô.

Một lúc sau, sau khi đã đảm bảo không có sai sót gì, Lâm Nhã Tịnh mới đi xuống bếp, nhìn thấy Mạc quản gia đang bận rộn thì cười nói:

"Mạc quản gia, bác đang làm món gì thế ạ? Có cần con đến phụ giúp hay không?"

Mạc quản gia quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Nhã Tịnh, trên tay xua xua:

"Không cần đâu, làm cũng sắp xong rồi, cháu ngồi bên ngoài chờ chút, thức ăn sẽ lên ngay thôi"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!