Chương 30: Gặp Lại

Nói chuyện với một cô gái như cô, một câu là chém giết, hai câu là chém giết thật sự không có vấn đề gì sao? Còn nữa, giọng nói của hắn giống như là là lời vui đùa cho qua chuyện nhưng không hiểu tại sao cô lại có cảm giác sự việc còn tệ hơn lời hắn nói nữa.

Suy cho cùng cô vẫn không biết được bọn họ là địch hay bạn đây?

"Cô học đại học A sao?"

- Triệu Tử Mặc vừa đánh tái lái vừa nói.

Không hiểu sao hôm nay đường đi thật dài.

Cô nhìn qua Triệu Tử Mặc, có lẽ bọn họ có thể đã điều tra hết tất cả về cô.

Một câu hỏi lại giống mang theo giọng điệu tám phần chắc chắn.

Lâm Nhã Tịnh gật đầu.

Triệu Tử Mặc lại nói tiếp:

"Tôi nhớ được gần đại học A có rất nhiều món ngon, hôm nào tôi đưa cô đi ăn thử nhé!"

Lâm Nhã Tịnh không tự chủ được nhớ về quá khứ, lạnh người đi mà nói:

"Tôi không muốn ăn ở đó nữa, đồ ăn ở đó cũng không ngon" Quá khứ của cô khi đó, cô không muốn nhớ lại.

Khi đó cô còn có ba, còn có tương lai cùng ước mơ.

Bây giờ thì sao? Cô không có gì cả! Tất cả đều không có!

Đọc FULL bộ truyện.

"Lâm tiểu thư, nếu như cô không thích chỗ đó, chúng ta có thể chọn một chỗ khác. Hy vọng cô đừng từ chối lời mời này, hơn nữa tôi mong tôi có thể gặp cô buổi hôm đó. Tôi nhất định sẽ khao cô một món cực kỳ nổi tiếng ở đây, xem như là quà gặp mặt của tôi"

- Triệu Tử Mặc vừa nói vừa cười giống như đang lịch sử đưa ra một lời mời đối với một tiểu thư con nhà danh giá.

Lâm Nhã Tịnh đưa mắt nhìn sang Triệu Tử Mặc mang theo một chút cảm tình thân thiết.

Cũng may... cũng may có người không chê thân thế của cô...! Cảm xúc của Lâm Nhã Tĩnh lên xuống phập phồng nên không nhận ra được câu chữ trong lời mời này có chút bất thường.

Một đường đi nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Sau vài câu đối thoại chuyện trò, chiếc xe cuối cùng cũng đi đến bệnh viện.

Lâm Nhã Tịnh ngẩng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài không khỏi ca thán.

Đây là một bệnh viện vô cùng lớn, ngay cả cái sân cũng rộng gần bằng sân bay.

Đường đi hai bên đều có những khóm hoa đủ màu, cây xanh mọc dài, cỏ xanh rung rinh mang lại một cảm giác rất yên bình.

Chiếc xe dừng lại.

Lâm Nhã Tịnh nhìn qua Triệu Tử Mặc.

Triệu Tử Mặc cười nói:

"Đến nơi rồi, xuống xe thôi"

Lâm Nhã Tịnh gật đầu cũng bước ra khỏi xe.

"Bệnh viện này thật lớn"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!