Hắn không sợ bản thân sẽ bị cô làm cho mất mặt sao?
Lâm Nhã Tịnh cúi đầu không nhúc nhích hồi lâu mới đáp một tiếng.
Mấy phút sau, Lâm Nhã Tịnh đã mặc xong quần áo chỉnh tề, hôm nay cô mặc một chiếc quần bò cùng với một chiếc áo tay dài.
Cô nhìn lên cảnh ngoài trời nắng chang chang, bản thân cô cũng không muốn ăn vận kín mít thế này, nhưng là những vết nổi mẩn kia không thể cho ra trước gió được.
Cô chỉ đành chịu đựng một chút.
Mặt khác, cô cũng sợ bạn bè của anh không đứng đắn, lại chơi trò chơi gì đó, vẫn là nên đề phòng một chút thì tốt hơn.
Đọc truyện tại đây.
Âu Dương Dạ Trạch nhìn thoáng qua cô, không nói gì, đi ra ngoài xe.
Lâm Nhã Tịnh tiếp tục thở ra nhẹ nhõm.
Không biết tại sao, cô đặc biệt thấy hôm nay hắn nhìn rất thuận mắt...! Một đường đi xe im lặng.
Âu Dương Dạ Trạch không nói câu nào, Lâm Nhã Tịnh càng không dám lên tiếng.
Cô cảm thấy giữa hai người bọn họ hình như thật sự không có gì để nói.
Bộ dáng đại ca xã hội đen như hắn chẳng lẽ lại cùng với thiếu nữ như cô nói chuyện tầm phào trên trời dưới đất, mà cô cũng không thể nói chuyện với hắn về vấn đề nhân sinh từ bi...! Quan hệ của bọn họ cũng chỉ là giữa người mua và một món hàng.
Nghĩ đến điều này, sắc mặt Lâm Nhã Tịnh lại có chút xấu đi, nhưng nhớ lại từ khi hắn mua cô đến nay chưa lần nào chính thức bắt ép cô ở trên giường chơi trò người lớn.
Dường như hẳn chỉ uy hiếp, việc làm quá phận nhất là hôn, ăn đậu hũ của cô một chút.
Nếu đổi lại là người khác mua cô, có phải bọn họ sẽ cưỡng hiếp cô ngay từ đêm đầu tiên hay không? Bất chợt cô lại thấy tim mình đập mạnh từng nhịp...!
Cô lén nhìn qua hắn.
Hình như hẳn chưa từng làm tổn hại đến cô.
Chiếc xe đang vận hành một cách êm ái trên đường cao tốc, tự nhiên bất ngờ thắng gấp.
Lâm Nhã Tịnh bị chúi đầu về phía trước, nhưng vì có dây an toàn cản lại nên cô tạm thời may mắn đầu không bị đập vào cửa kính.
Cô cả kinh theo phản xạ nhìn qua Âu Dương Dạ Trạch.
Sắc mặt của hắn âm trâm, đôi con ngươi mơ hồ thấy một màu đỏ nhàn nhạt tràn đầy lạnh lẽo, âm thanh mang theo sự gấp gáp: Xuống xe!
Lâm Nhã Tịnh còn chưa hoàn hồn, Âu Dương Dạ Trạch đã nhanh chóng xuống xe, cô rối rắm tháo dây an toàn.
Ngay vừa khi tháo dây, Âu Dương Dạ Trạch đã mở cửa xe, thô bạo kéo cô bước ra ngoài, sau đó hắn kéo tay cô chạy một quãng đường.
Lâm Nhã Tịnh mơ mơ hồ hồ, ngây ngốc không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn phối hợp hành động theo _Âu Dương Dạ Trạch, ngay vừa khi cô nghe được một tiếng bùm vang lớn ở phía sau, liên nghe bên tai hắn nói: Nằm xuống Lâm Nhã Tịnh bất tri bất giác cả người đều nằm rạp xuống đất.
Mặc dù mặt đất đã được tráng bằng phẳng, nhưng là trên bề mặt vẫn là sần sùi đất cát, khi cô nằm xuống, tay chân cũng ít nhiều bị thương.
Nhưng cô không quan tâm đến điều này.
Một lúc sau, cô thấy cánh tay rắn chắc sau lưng mình đã nới lỏng, Lâm Nhã Tịnh lúc này mới xoay người nhìn lại.
Chiếc xe mà Âu Dương Dạ Trach chở cô ở đằng xa xa kia đang bị bốc cháy dữ dội.
Nhìn đám lửa vàng rực to lớn như muốn chạm đến trời xanh, Lâm Nhã Tịnh không thể nào mô tả tâm tình của mình lúc này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!