Bịch một tiếng, Lâm Nhã Tịnh bị ném thẳng lên trên giường, cho dù trên giường đã được lót một chiếc đệm dày êm ái, nhưng khi bị người ta dùng lực mạnh mà ném xuống, chung quy vẫn là khó tránh khỏi ma sát đụng chạm đau đớn.
Lâm Nhã Tịnh nhíu mày, không có thời gian nhiều lo nhiều cho vấn đề này.
Cô tức khắc xoay người nhìn người đàn ông đang đứng trước giường:
"Anh muốn làm gì? Đừng làm bậy, Cửu gia, tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, tôi sẽ không bỏ trốn nữa, chỉ xin ngài làm ơn đừng chạm vào tôi!"
Lâm Nhã Tịnh vừa nói, vừa không ngừng lùi về phía sau.
Âu Dương Dạ Trạch khóe miệng khẽ nhếch:
"Em muốn tôi giúp em cởi áo hay em tự mình động thủ?" Lâm Nhã Tịnh lắc đầu không ngừng, mở miệng lên tiếng cầu xin: Cửu gia, tôi...!
Âu Dương Dạ Trạch ngay lúc này lại bắt đầu đếm: Một
Không có sự thỏa thuận trước cũng không có giao ước đếm đến bao nhiêu.
Hắn chỉ đột nhiên lên tiếng như thế.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Lâm Nhã Tịnh vẫn chần chừ cho đến khi hắn đếm đến tiếng thứ hai.
Cô túng quá hóa liều, đột ngột thốt lên: Tôi tự làm Thật ra cô biết, cho dù cô có câu xin thế nào, cho dù có đáng thương làm ra mọi hành động, cô cũng sẽ không thay đổi được ý muốn của hắn.
Chỉ là cô không cam tâm!
Cô cúi đầu ngồi trên giường, hai tay run rẩy năm lấy khuy áo của mình, nước mắt không ngừng tuôn trào, lặng lẽ chảy dài.
Không một âm thanh.
Đột nhiên, Âu Dương Dạ Trạch một tay kéo cô lại vào lòng mình, đôi mắt thâm trâm chăm chú đặt trên gương mặt của cô, chăm chú đến mức cô có cảm giác như hắn đang xuyên qua cô nhìn đến một con người khác.
Nhất thời cả hai đều không động đậy.
Âu Dương Dạ Trạch rũ mắt, đặt ngón tay cái lên đôi môi nhỏ nhắn của Lâm Nhã Tịnh, sờ nhẹ lên dấu răng in hằn trên đó.
Hắn bất ngờ dịu dàng nói nhỏ bên tai cô: Không được cắn môi Lâm Nhã Tịnh hai tay ôm lấy thân thể mình, không nhìn hắn, cũng không nói một câu nào.
Âu Dương Dạ Trạch bất ngờ buông cô ra, đứng thẳng dậy, sau đó bước ra ngoài.
Lâm Nhã Tịnh vẻ mặt mờ mịt nhìn hẳn bước ra ngoài, cơ thể cô vẫn không chịu thả lỏng một giây nào.
Cô không biết được khi nào thì hắn sẽ bất ngờ quay lại, nên cô vẫn ngồi rúc người lại, dùng hai cánh tay mình mà bao trọn lấy đôi chân.
Không nhúc nhích.
Ở dưới phòng khách lúc này xuất hiện một vị khách không mời mà tới, người này cũng không mấy xa lạ với Âu Dương Dạ Trạch.
Hắn tự nhiên ngồi trên ghế, nhìn người đàn ông bắt đầu đi xuống lầu, cợt nhả:
"Chú xuống rồi? Làm nhanh như vậy? Là chú không được hay là cô ấy không được?"
Âu Dương Dạ Trạch làm mặt ngó lơ, điềm nhiên như không nghe hắn nói gì, hỏi ngược lại:
"Triệu Tử Mặc, chú đến đây làm gì?"
Triệu Tử Mặc cười cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!