Thắp nhang song y quay qua nói với Lam Hạ:
Xin lỗi, bây giờ mới tới thắp nhang cho bà bà được.
Lam Hạ nhìn Du Hoặc nói: Không trách huynh được.
Huynh bị thương mà.
Thôi chuyện này cho qua ta mời huynh uống trà.
Nói rồi Hắn dẫn y tới bàn trà.
Hắn rót cho Du Hoặc một chén rồi nói.
Trà này bà bà thích nhất.
Hôm nay ta mới mang ra pha thì huynh đến.
Y nhìn Lam Hạ nói: Chắc bà bà biết ta đến.
Lam Hạ nói: Chắc vậy thật.
Lúc còn sống bà bà thích huynh thế cơ mà.
Nói tới đây cả hai ngẩn người.
Vì bà bà Lam Hạ thích y là vì ưng y làm rể.
Mà y cũng đồng ý nên bà bà càng thích.
Bây giờ nói ra cả hai mới ngẩn người.
Y nhìn nhìn Lam Hạ đáp lời: Đúng vậy bà bà thích ta nhất.
Nói song y còn bồi thêm câu: Hi vọng sau này bà bà mãi thích ta như vậy.
Lam Hạ thấy y nói thế liền nhìn y cười đáp: Chỉ cần huynh thực hiện đúng lời hứa bà bà sẽ càng thích huynh.
Nhìn nụ cười của Lam Hạ mà y ngẩn người đáp lại:
Yên tâm ta chưa bao giờ nuốt lời.
Nói song y bỗng giật mình.
Sao y lại nói đồng ý nhanh thế.
Đúng là nhìn mỹ nhân khó qua được mà.
Lam Hạ nghe y đáp liền cười: Huynh nói đấy, mọi chuyện cứ vậy đi.
Y định biện minh cho lời vừa rồi nhưng không hiểu sao nhìn nụ cười của Lam Hạ y lại nuốt lời nói lại vào bụng.
Thôi kệ.
Duyên tới đâu đón tới đấy.
Coi như đây là duyên phận bước đầu vậy.
Tính y vốn dĩ quyết đoán, đã quyết cái gì thì làm cho nên chuyện nên hắn cứ theo tâm ý vậy đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!