Chương 11: (Vô Đề)

Bọn Du Hoặc thấy thế giả bộ nói gặp người hoạn nạn ra tay cứu giúp là chuyện tốt.

Hâm Hạo đừng nói vậy.

Nhưng Hâm Hạo xưa nay sống nghĩa khí lại không muốn nợ ân tình.

Nên nhất quyết nói bọn Du Hoặc cần giúp gì Hâm Hạo hắn sẽ ra tay.

Bọn Du Hoặc thấy thế giả bộ trầm ngầm suy nghĩ.

Cuối cùng Lam Hạ nói:

Thật ra tụi ta định mở một cửa hàng ăn trên huyện.

Nhưng trên huyên muốn mở không dễ.

Mở được rồi khéo bị cửa hàng khác gậy sự, hãm hại nên không giám mở.

Hâm Hạo nghe thế nói: Vậy các ngươi định mở cửa hàng bao nhiêu bạc.

Hàn Á nói:

Chúng ta từng đi lính về.

Tiền cất dữ nay góp vào mở cửa hàng cũng khoảng 100 lượng bạc.

Hâm Hạo nghe thế nói:

Ta có mấy cửa tiệm trống nếu các ngươi muốn mua một cái ta bán cho.

Nếu tiền nua không đủ ta cho nợ từ từ trả.

Còn về sợ kẻ khác gây sự có ta kẻ nào dám.

Bọn Hàn Á nghe thế nghĩ: Quá tốt.

Việc thành.

Bọn Du Hoặc đứng lên hành lễ cảm ơn Hâm Hạo.

Hâm Hạo khoát tay nói không có gì.

Nhưng đến mãi sau này.

Khi Hâm Hạo trở thành thủ vệ bên cạnh Minh Vương và gặp lại bọn Du Hoặc.

Khi Hâm Hạo biết thân phận của bọn Hàn Á.

Khi thấy bọn Du Hoặc ngồi cạnh Thánh Vương uống trà, nói chuyện.

Hâm Hạo nghĩ tới cái tạ lễ ngày xưa trong rừng bọn Hàn Á làm với hắn mà lưng hắn chảy mồ hôi.

Cái tạ lễ bây giờ có cho Hâm Hạo hắn cũng không dám nhận.

Hắn khi ấy đã nghĩ rõ ràng.

Đôi hổ bám theo Hâm Hạo hắn chắc chắn là bọn Du Hoặc gây ra.

Mở cửa tiệm cũng là âm mưu từ trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!