Chương 24: (Vô Đề)

Ta nhớ đến chiếu thư sắc phong Hoàng hậu giấu dưới gối.

Dòng chữ vàng son chói lọi, từng nét bút đều là tên ta.

Ta nhớ đến những đêm khuya, hắn xử lý xong chính sự, rón rén bước đến bên giường ta.

Nhẹ nhàng mà trân quý, đặt một nụ hôn lên trán ta.

Ta không mở mắt, chỉ có hàng mi khẽ run như cánh bướm.

Lúc ấy, ta chợt nghĩ đến lần rời đi không bao lâu nữa.

Chỉ hy vọng hắn có thể quên ta đi.

Mộng dài quá, sẽ càng làm hắn đau khổ.

Điện hạ thở dài.

Hắn không vạch trần sự giả vờ của ta, chỉ rất nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho ta.

Ta không nói, hắn không hỏi.

Có những lời, vượt qua hai kiếp, vẫn không cách nào thốt ra.

Thích không?

Thích... mặt trăng.

Tình yêu như ngưỡng vọng, người ta giả như điếc, còn ánh trăng chẳng đáp lời.

Ai mà biết được?

Chỉ có cơn gió đêm ấy thổi qua hành lang là hiểu rõ.

Từ rất lâu, Tiểu Điện hạ từng hỏi ta một câu:

"Liệu có một ngày nào, Thần nữ biến mất hay không?"

Câu hỏi ngây thơ, trong trẻo ấy vẫn vang vọng bên tai.

Năm xưa, ta không thể trả lời.

Đến bây giờ, cuối cùng cũng đã có đáp án.

"Đến lúc đó, Tiểu Điện hạ nhất định sẽ danh vang thiên hạ."

"Đừng lo ngại đường đời chẳng người quen, thiên hạ này, ai lại không biết đến người?"

Vậy nên, Tiểu Điện hạ, đừng sợ nữa nhé.

Sợi tơ đỏ đứt đoạn, buông khỏi ngón tay ta.

Ta lại nghe thấy thiên âm cất lên.

Đã đến lúc trở về.

Ta khẽ nói:

Ta sẽ đi đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!