- Lễ vật?
Nhìn thiếu niên đưa trâm gài tóc tới, tâm tình của Ninh Tuyết Dao có chút phức tạp.
Trước đó, vào ngày sinh nhật của nàng, nàng từng nhận được đám lễ vật chồng chất như núi, được vô số gương mặt dối trá khen tặng, trong lòng nàng vô cùng chán ghét.
Năm năm trước.
Nàng bởi vì tị nạn cho nên mới đi tới địa phương nhỏ bé này, cũng cảm nhận được sự bi thương và bất lực của nhân thế, từ thiên đường rơi xuống phàm trần.
Hai năm ban đầu có một nam tử to lớn vĩ đại che chở nàng.
Ba năm trước đây, nam nhân này một đi không trở lại.
Nhưng năm năm qua còn có một thiếu niên non nớt sớm chiều ở chung cùng nàng, gắn bó trong lúc khổ cực, đã từng cùng khóc cùng cười một chỗ. Tuy rằng nghèo khó, thế nhưng cũng an nhàn sung túc.
Mà giờ khắc này.
Thiếu niên non nớt trong trí nhớ của nàng, thân thể hắn đã dần dần cao ngất, cao lớn hơn trước.
Thiếu niên này, tự tin mà lại lớn mật, chân thành tặng trâm gài tóc cho nàng. Vì vậy phản ứng đầu tiên trong lòng của nàng, thậm chí còn có một tia kinh ngạc và vui mừng, ấm áp đã biến mất từ lâu.
Đột nhiên, bàn tay trắng nõn tinh tế của Ninh Tuyết Dao bị La Thiên nắm chặt, mà chiếc trâm gài tóc kia cũng được đặt vào trong tay của nàng.
Động tác này, có chút bá đạo và thô lỗ.
- Hừ! Bây giờ ngươi cũng trở nên vô sỉ như thế, ngay cả Tuyết Dao ta cũng dám bắt nạt.
Khuôn mặt của Ninh Tuyết Dao đỏ lên, giận tái đi, giãy giụa khỏi bàn tay của La Thiên.
Nàng vội vàng quay người đi, vành tai trong suốt như ngọc đỏ lên, kiều diễm ướt át, cực kỳ mê người.
Tức giận sao?
La Thiên khẽ giật mình, chỉ có điều Tuyết Dao cũng đã thu lễ vật của mình, cũng không có kháng cự quá rõ ràng.
- Chỉ cần không cự tuyệt thì ta có hy vọng.
Trong lòng La Thiên đã có quyết định.
Lúc trở về phòng, đột nhiên La Thiên nghe tiếng cãi cọ.
Sau khi tấn cấp lên Khai Mạch tam trọng, Linh thức của hắn đã có thể bao phủ phạm vi ba mươi thước.
- Hạo Phi!
Con phải muốn chóng phủi sạch quan hệ với La Thiên kia. Trần gia ta cũng không thể vì hắn mà bất hòa với Liễu Tử Yên được.
Thanh âm của gia chủ Trần gia rất là nghiêm khắc.
- Phụ thân, sao ngươi cũng bợ đít nịnh bợ người ta như thế chứ? La Thiên là ân nhân cứu mạng của con mà.
Trần Hạo Phi phản bác.
- Hừ! Liễu Tử Yên có được võ mạch Địa giai, tương lai nhất định có thể tấn cấp lên Linh Hải cảnh, thậm chí còn rất có hi vọng trở thành Võ giả Địa giai Địa Nguyên cảnh.
- Địa Nguyên cảnh kinh khủng cỡ nào chứ?
Trong nháy mắt có thể diệt trừ được Trần gia chúng ta, Thương Vân quốc chủ gặp cũng phải khách khí với họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!