Bên ngoài hạp cốc mấy trăm thước.
Ba người Đỗ Vân Trình sững sờ đứng tại chỗ, tất cả đều trợn tròn mắt.
Cấm kỵ Thụy Thú ở mấy thành thị gần đây lại bị La Thiên đánh thức, sau khi thức dậy, chẳng những không tức giận xuất thủ như trong truyền thuyết mà lại còn nhường đường cho La Thiên?
Cảnh này đã vượt ra khỏi phạm trù nhận thức của ba người.
- Đáng chết! Tại sao lại có thể như vậy chứ?
Vẻ mặt Đỗ Vân Trình xanh mét, nghiến răng nghiến lợi.
Con đường kia vốn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cuối cùng lại để cho La Thiên xông ra ngoài được.
- Thiếu gia, Thụy Thú kinh khủng tàn bạo, dù sao cũng chỉ là một ít tin đồn. Nếu không thì làm sao tiểu tử kia có thể đơn giản thông qua được chứ?
Trong ba người, tên đệ tử Đỗ gia có tu vi tam trọng đỉnh phong kia nói.
Đỗ Vân Trình suy nghĩ một chút, cảm thấy không phải là không có lý.
- Cũng đúng, Thụy Thú còn ngoan ngoãn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của chúng ta.
Đỗ Vân Trình gật đầu nói.
Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ như vậy, nhưng La Thiên đã nhẹ nhõm thông qua cho nên đã làm cho lực uy hiếp của Thụy Thú trong lòng bọn họ bị dao động.
Ba người Đỗ Vân Trình chậm rãi đến gần hạp cốc, tới gần Thụy Thú.
Trong lúc Thụy Thú ngủ say, nước miếng chảy ròng, không có động tĩnh.
- Hừ, quá đơn giản, cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết nha.
Đỗ Vân Trình thở dài một hơi.
Ngay khi ba người sinh lòng khinh thường.
Đầu Thụy Thú kia bỗng nhiên mở hai mắt lớn như đèn lồng ra, hai mắt đỏ tươi, vô cùng giận dữ.
Sưu sưu oanh oanh!
Thụy Thú há mồm thổi ra một hơi, tức thì cuồng phong gào thét, cây cối đổ hết, hình thành một cái vòi rồng cuồn cuộn.
- Không tốt, mau rút lui!
Đám người Đỗ Vân Trình tức thì biến sắc.
Sưu sưu sưu!
Ba người rút lui về phía sau, nhưng vẫn chậm.
Một cơn gió lốc mạnh mẽ gào thét kéo tới, cuốn bay ba người cao hơn mười thước, lại bay ra xa hơn mười thước.
Bịch!
Đỗ Thiên đi ở đằng trước, mặc dù có tu vi Khai Mạch cảnh ngũ trọng, thế nhưng lại đứng mũi chịu sào cho nên lúc này hắn như bị búa tạ đánh trúng, miệng nhổ ra một búng máu, ngã lên trên mặt đất, bị tổn thương nghiêm trọng.
Tên đệ tử Đỗ gia tu vi Khai Mạch tam trọng đỉnh phong kia trực tiếp ngã gãy một cánh tay, trở thành tàn phế.
Đỗ Vân Trình đi cuối cùng cũng bị thương nhẹ, sắc mặt tái nhợt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!