Ánh sáng đèn tường dịu dàng chiếu lên một vầng sáng nhàn nhạt trên sườn mặt trắng nõn của Yến Song, màn hình di dộng trên đầu gối hắt ra chút ánh sáng chói mắt.
Đang xem gì vậy?
Tần Vũ Bạch nằm trên giường, mắt thì nhắm nhưng không thể nào ngủ được.
Yến Song liếc mắt nhìn hắn,
"Màn hình sáng quá sao?"
Không sáng, Tần Vũ Bạch truy hỏi,
"Cậu đang xem cái gì?"
Sắc mặt Yến Song nhàn nhạt, biểu tình dường như còn có chút bất đắc dĩ, y quay màn hình về phía Tần Vũ Bạch, Học bài.
Những con chữ chi chít trên màn hình khiến Tần Vũ Bạch đau cả đầu, hắn nhíu mày nói:
"Sao không dùng máy tính ấy?"
Yến Song rút điện thoại về, cúi đầu không nói.
Tần Vũ Bạch nói xong cũng nhận ra ngay mình đã hỏi một câu ngu ngốc.
Hắn trầm mặc một lát, nói:
"Trong thư phòng tôi có một chiếc notebook không dùng đến, cậu lấy mà dùng đi."
"Không cần đâu, tôi quen nhìn điện thoại rồi," Yến Song liếc hắn một cái,
"Anh ngủ đi, tôi trông rồi mà."
Tần Vũ Bạch rất mâu thuẫn.
Yến Song bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với hắn như vậy, hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Không biết tốt xấu, Tần Vũ Bạch lạnh lùng nói,
"Bảo cậu lấy thì lấy đi!"
Yến Song mím môi, cũng trả về lạnh lùng y như vậy,
"Tôi không cần đồ của anh."
Cậu ——
Lồ. ng ngực Tần Vũ Bạch khó chịu, lại khụ khụ hai tiếng.
Yến Song thấy thế đứng dậy,
"Thôi bỏ đi, để tôi gọi người khác tới."
"Không...... Khụ khụ......" Tần Vũ Bạch vươn tay nắm lấy cổ tay Yến Song, nén cơn ho khan, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, khó khăn mà nói cho hết lời, Không được đi.
Yến Song lạnh lùng nói:
"Hoặc là anh ngủ, hoặc là thả tôi đi, chứ tôi không ở đây cãi nhau với anh."
Tần Vũ Bạch giãy giụa một chút, cuối cùng vẫn nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!