Chương 11: (Vô Đề)

Tưởng Ngọc Sơn đập bàn đứng bật dậy:

"Tưởng Nhan! Tao nuôi mày bao nhiêu năm, đến lúc khó khăn mày lại quay lưng rời đi?!"

"Mày là đồ vong ân bội nghĩa!"

Trần Kỳ Hồng mẹ tôi thì nghiến răng:

"Muốn đi cũng được. Trả hết số tiền tụi tao đã bỏ ra nuôi mày đi!"

Tôi cười lạnh:

Tiền à?

"Mấy năm nay tôi mang lại bao nhiêu lợi nhuận cho công ty, chỉ sợ đã gấp nhiều lần cái gọi là"chi phí nuôi tôirồi.

"Hai người tự hỏi lại xem…Hồi đó đến cô nhi viện nhận nuôi tôi, có phải vì lòng tốt không?"

"Chẳng qua là muốn tìm một"đứa con có thể bán được giá cao.

"Trước khi Tưởng Hoan trở về, hai người bắt tôi lấy lòng Lâm Chiếu Dã."

"Sau khi cô ta trở về, lập tức muốn chuyển mối hôn sự ấy cho con ruột, còn tôi thì chuẩn bị gả cho một ông già nào đó để đổi lấy tiền, có khi chính là lão Chủ tịch Thụy Hoa đó chứ gì?"

"Lúc đó, chỉ cần lấy được tiền… hai người sẽ lập tức vứt bỏ tôi, đúng không?"

"Tưởng Ngọc Sơn, Trần Kỳ Hồng đừng nói với tôi về thứ gọi là tình thân."

"Hai người không xứng."

"Tôi từng thật lòng xem hai người là cha mẹ nhưng cũng chỉ đến hôm nay là chấm dứt."

Cả hai run lên vì tức giận, mặt tái mét.

Nhưng không phản bác nổi lấy một câu.

Cuối cùng, chỉ còn lại tiếng quát:

"Cút! Mày cút ra khỏi đây cho tao!"

Thật ra…

Không cần họ nói, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn hành lý rồi.

Tôi đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Tưởng.

Cái tên Tưởng Nhan tôi vẫn tiếp tục dùng suy cho cùng, cũng chỉ là một cái tên mà thôi.

Rời khỏi biệt thự họ Tưởng, tôi chuyển đến sống trong căn hộ nhỏ mà tôi từng mua.

Không ngờ, ngày hôm sau, người hàng xóm mới dọn đến lại là Lâm Chiếu Dã.

Anh vẫn là cái vẻ mặt lầy lội quen thuộc:

"Bất ngờ không? Gặp tôi vui không? Mau tới ôm tôi cái nào, hôn tôi cái nữa~"

Tôi bật cười, bước đến vòng tay qua cổ anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!