Chương 7: Bốn xác mất hai

Tiếng ngáy trong lều không thể át đi tiếng côn trùng ban đêm, thi thoảng có tiếng cú mèo và một số loài chim lạ tôi chưa từng nghe kêu vang vọng đại ngàn, chuyến đi này không những không vui vẻ như đã tưởng tượng mà còn thập phần nguy hiểm.

Tôi quơ quơ tay vào đống lửa, xoa xoa vào nhau rồi áp lên má cho ấm. An vẫn ngồi im, đầu hơi cúi xuống, mắt nhìn xa xăm suy tư, được dịp tôi ngắm cô ấy kỹ hơn. Con gái đẹp không phải là tôi chưa từng thấy, nhưng An có nét gì đó cuốn hút lạ kỳ. Đặc biệt là đôi mắt xanh long lanh ấy.

Chợt thấy An ngẩng lên, tôi ngại quá ngó lơ đi chỗ khác, lấy tay bỏ thêm củi vào, rồi giả vờ hỏi chuyện cho đỡ buồn ngủ:

- Sao?

Cảm giác giết một mạng người không vui vẻ gì phải không?

An cười dịu dàng, gật gật đầu đồng ý, trả lời:

- Vâng...

- Tôi cũng không ngờ cô bắn súng giỏi như thế, mà sao cô mang theo súng lại không nói cho bọn tôi biết trước?

- Tại em thấy cũng không cần thiết, và còn không nghĩ là sẽ cần dùng đến súng đạn làm gì. Hồi còn ở Tây, ba em thường xuyên làm việc chung với các tổ chức quân đội, chính phủ nên em hay đi theo và được học, những chuyện như vậy bên Tây xem là bình thường thôi anh.

Còn anh với anh Lủ cũng giỏi quá ha!

Nghe An khen, tôi cũng phổng mũi, tỏ vẻ khiêm nhường:

- Uh, do ở nhà thầy cũng có dạy bọn tôi chút võ nghệ để phòng thân và khỏe mạnh. Phải rồi, sao khẩu súng của cô nhìn khác với của bọn thổ phỉ thế?

- Nói đoạn tôi lấy cây súng dắt ở sau lưng đưa ra, lúc dọn thi thể bọn chúng, Lủ lấy một cây, cây còn lại đưa tôi, nó bảo để thủ thân, nhỡ đâu cần dùng đến.

An đưa tay lấy cây súng của tôi, cầm lên nhìn một lúc rồi nói:

- Đây là súng Mauser C96, còn được gọi là Pạc Họoc, loại súng này trước đây có hồng quân Liên Xô sử dụng nhiều trong cuộc nội chiến.

Sau này Trung Quốc được viện trợ hoặc là nhập thêm, cá biệt có một số mẫu do Trung Quốc tự học theo và sản xuất lại, do máy móc tồi, làm thủ công nhiều nên rất hay hóc, trái hẳn với nguyên bản. Nó lai giữa súng trường và súng ngắn, nên nặng, khó cầm, tốc độ bắn cũng chậm.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Như chạm phải sở thích, An quên hết những chuyện vừa xảy ra, tiếp tục lấy khẩu súng của cô ấy để tôi xem rồi nói tiếp:

- Đây anh xem, khẩu súng này của em là loại mới hơn, kết cấu cũng khác, dùng cơ chế bắn bán tự động. Dòng súng này chưa nhiều người có đâu anh, sử dụng rất tốt đấy.

Tổ nhìn khẩu súng của An, nó màu đen hoàn toàn, trông có vẻ nguy hiểm hơn rất nhiều. An giải thích thêm:

- Đây là mẫu súng ngắn M1911 của nước Mỹ, là trang bị tiêu chuẩn của quân đội Mỹ từ năm 1911, được sử dụng trong các lực lượng đặc nhiệm, tinh nhuệ của Hải quân và Thủy quân lục chiến. Vì em rất thích súng, nên ba đã tìm cách mua cho em. Nếu anh thích sau này em sẽ nhờ ba em cho.

- An nhiệt tình.

- Uh, tôi không cần đâu, mấy thứ này ít phải dùng đến thì tốt hơn cả.

- Sợ An tiếp tục nói về súng đạn sẽ không may, tôi liền đổi chủ đề:

- Chuyến đi này theo cô có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?

An trả lời:

- Về kho tàng hả anh? Em cũng không rõ lắm đâu, ba em xem việc nghiên cứu văn hóa lịch sử là sứ mệnh, cho nên việc tìm kho tàng không phải là mục đích chính, mà ông muốn chứng minh lại những ghi chép về lịch sử dân tộc Việt Nam thôi.

Chỉ cần tìm thấy những dấu hiệu rõ ràng thì có thể gọi là thành công rồi, không nhất thiết cứ phải tìm được vàng bạc gì đâu. Anh có biết lịch sử nguồn gốc kho tàng này không?

- Hôm trước tôi có nghe giáo sư nói qua, có liên quan đến cuộc chiến tranh với nhà Tống phải không?

- Vâng, chính xác là cuộc chiến tranh biên giới Lý

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!