Chương 9: năm sau

Sau bữa cơm chiều.

Đông Bá Tuyết Ưng đang ở cùng một chỗ với em trai Thanh Thạch, còn có hai người Tông Lăng, Đông Bá Tuyết Ưng lấy ra một quả cầu thủy tinh to bằng quả dưa hấu từ trong túi đồ bên cạnh, cái này cũng là do mẹ lưu lại.

"Anh, đây là cái gì a, thật là đẹp."

Em trai Thanh Thạch rất đáng yêu, nếu như nói Đông Bá Tuyết Ưng có khuôn mặt giống cha nhiều hơn, thì khuôn mặt em trai lại càng có thiên hướng về mẹ, vừa nhìn liền biết tương lai sẽ là một nhóc đẹp trai.

Mà Đông Bá Tuyết Ưng thì không đuổi kịp độ đẹp trai của em trai.

"Lại đây, Thạch Đầu, lấy tay đặt lên trên." Đông Bá Tuyết Ưng liền nói.

Ồ. Thanh Thạch ngoan ngoãn đem tay nhỏ đặt lên trên.

Bàn tay đụng chạm quả cầu thủy tinh, thân thể nội hàm sóng tinh thần tự nhiên gây nên phản ứng bên trong quả cầu thủy tinh, chỉ thấy quả cầu thủy tinh lập tức phát sinh hào quang màu đỏ thắm mờ mịt, ánh sáng tràn ngập ở trong cả gian phòng.

Đám người Đông Bá Tuyết Ưng đều lộ ra nét vui mừng.

"Anh, tại sao lại có ánh sáng?" Thanh Thạch hiếu kỳ.

"Đại pháp sư, lại đây, hôn một cái nào." Đông Bá Tuyết Ưng ôm em trai hài lòng hôn một cái.

Pháp sư khác với kỵ sĩ.

Kỵ sĩ cần bắt đầu tu luyện từ nhỏ, như học viện Trường Phong định nhập môn tuổi lớn nhất chỉ có thể mười! Mà pháp sư thì lại ngược lại... Khi còn bé là không thể tu luyện, gia tộc điều kiện tốt thì bình thường mười tuổi bắt đầu tu luyện, có một số thậm chí mười sáu, mười bảy tuổi có khi còn vượt qua hai mươi tuổi mới bắt đầu tu luyện.

Học viện Trường Phong nhập môn chiêu thu pháp sư là tới ba mươi tuổi.

Trước lúc ba mươi tuổi đều có thể vào học viện.

Bởi vì pháp sư, yêu cầu tư duy rất cao, đặc biệt lúc tu hành liên quan đến linh hồn, nếu như tuổi tác quá nhỏ mà tu luyện không đúng cách, thậm chí khả năng tổn thương linh hồn biến thành ngớ ngẩn!

Mà tuổi tác lớn, từng trải cũng nhiều, có sự tích lũy qua năm tháng, bốn mươi, năm mươi tuổi bắt đầu tu hành cuối cùng cũng có thành tựu lớn thậm chí bước vào Siêu Phàm đều là có.

*****

Thời gian trôi qua thật là mau.

Chớp mắt đã là năm năm sau.

Ào ào ào ~~~ tuyết lớn như lông ngỗng đang bay.

Thiếu niên mặc áo đơn màu đen đang đứng trước lan can nhìn hoa tuyết khắp trời, đường nét khuôn mặt hắn như đao khắc, quanh năm tu luyện làm hắn mang theo một luồng khí thế khiến người ta run sợ, đây là khí thế của một tên cao thủ thương pháp.

Anh.

Một bé trai mặc áo bông dày cao giọng hô ở phía xa.

Thanh Thạch. Đông Bá Tuyết Ưng nở nụ cười, nhảy xuống từ nơi cao hơn sáu mét, rơi xuống dưới trên đất trống tuyết đọng dày, bây giờ em trai cũng lớn hơn, Đông Bá Tuyết Ưng cũng sửa lại cách xưng hô với em trai, trực tiếp gọi em trai tên Thanh Thạch mà không phải nhũ danh khi còn bé Thạch Đầu.

"Anh, chúng ta đi thành Nghi Thủy chơi một chút đi, thành Nghi Thủy nhiều chỗ chơi vui lắm, ở nhà phát chán, buồn quá." Đông Bá Thanh Thạch hưng phấn nói.

"Em bảo Tông thúc đi với em đi."

Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.

"Anh ở trong Tuyết Ưng lĩnh một năm cũng khó thấy có một lần vào thành, không khó chịu sao?" Đông Bá Thanh Thạch nói thầm.

Đông Bá Tuyết Ưng cười cười, không nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!