Rốt cục cũng đâm xong 1,500 lần, toàn thân đầy mồ hôi, cánh tay phải sắp không là của mình nữa rồi, năm ngón tay phải cũng hoàn toàn mất cảm giác, cuối cùng hoàn toàn dựa vào ý chí thực hiện đủ 1,500 lần.
Nước. Đông Bá Tuyết Ưng khàn khàn nói.
Chủ nhân, nước. Bên cạnh người hầu đã sớm xem đến đờ ra, liền đưa nước tới.
Đông Bá Tuyết Ưng vươn tay trái ra cầm lấy chén nước lớn, một hơi uống cạn.
Lập tức lại bắt đầu luyện tập ( Hỏa Diễm Tam Đoàn Pháp)!
Khi tu luyện pháp môn đấu khí thì toàn thân gân cốt ngứa ngáy, lần này rõ ràng nhất liền cánh tay phải của chính mình, dường như có một luồng sức mạnh thần bí không ngừng tiến vào cánh tay phải, càng mệt mỏi... thì hiệu quả tu luyện đấu khí càng tốt!
Đương nhiên không thể luyện hỏng mất thân thể, Đông Bá Tuyết Ưng liều mạng như vậy, nếu là người bình thường e rằng thời gian mười ngày tay cũng bị tàn phế, nhưng hắn mỗi ngày đều được tắm thuốc quý giá! Thuốc này dùng cả một năm thì quý tộc bình thường phải phá sản mất!
Luyện tập đủ ba lần, sự hấp thu sức mạnh trong thiên địa đã yếu dần, liền ngừng lại, lúc này cánh tay và cẳng tay trái đã không còn mỏi chút nào, tay phải còn hơi đau.
"Bắt đầu tay trái cầm thương."
Tiếp. Con mắt sáng ngời của Đông Bá Tuyết Ưng nhìn chằm chằm khôi lỗi kim loại phía trước, tay phải nhẹ nhàng cầm cán thương, tay trái chạm hờ vào chuôi thương, bỗng nhiên đâm ra!
...
"Đồng Tam, anh thấy Tuyết Ưng đâu không?"
Không thấy.
Tông Lăng, Đồng Tam hơi kinh ngạc nghi hoặc, bây giờ cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa, làm sao lại không thấy Tuyết Ưng? Mà vợ chồng Đông Bá Liệt mới vừa bị bắt đi, bọn họ cũng rất không yên tâm Tuyết Ưng.
Lãnh chúa đâu?
Tông Lăng, Đồng Tam hỏi dò một người hầu gái.
Người hầu gái liền nói:
"Chủ nhân từ sáng đến giờ vẫn ở sân luyện võ."
"Còn ở sân luyện võ? Sắp trưa rồi đấy." Đồng Tam có hơi ngạc nhiên,
"Bình thường Tuyết Ưng sáng sớm nhiều nhất cũng chỉ luyện tới một hai canh giờ, từ sáng đến giờ cũng gần ba canh giờ rồi."
Nhưng Tông Lăng không lên tiếng, nhanh chóng chạy về phía sân luyện võ.
Tới gần sân luyện võ liền có thể nghe được từ bên trong truyền đến âm thanh liên tục Bồng! Bồng! Bồng!, âm thanh trầm thấp mạnh mẽ, Tông Lăng cùng Đồng Tam nhìn nhau, liền đẩy ra cửa sân luyện võ.
Chuyện này... Tông Lăng, Đồng Tam hai người bọn họ đều có chút kinh ngạc.
Thiếu niên trước mắt cả người da ửng hồng đang dùng hai tay cầm một cây trường thương, không ngừng phát lực quật lên khôi lỗi kim loại.
Phần eo phát lực, trường thương quất mạnh!
Một lần hai lần ba lần... Chiêu thức giống nhau liên tục không ngừng, trường thương xẹt qua không trung súc lực, trong chớp mắt quật vào khôi lỗi kim loại, tốc độ nhanh đạt đến uy lực lớn nhất cũng mạnh nhất.
Da dẻ toàn thân của thiếu niên ửng hồng, bên ngoài thân thể cũng đang bốc khói, cái này là do mồ hôi của hắn bốc hơi bên ngoài thân thể.
"Khí huyết toàn thân phun trào đến trình độ này?"
Tông Lăng giật mình.
"Tuyết Ưng, cháu mau nghỉ ngơi, mau nghỉ ngơi một chút, cháu điên rồi?" Đồng Tam nhưng lo lắng, trước đây nào có thấy Đông Bá Tuyết Ưng chăm chỉ như vậy, hơn nữa luyện thương đến trình độ như thế này đã gần như cực hạn của thân thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!