Chương 14: Thần thương Phi Tuyết

Người trung niên mặc áo bào tím âm thầm gật đầu khi nhìn thấy vẻ mặt Đông Bá Tuyết Ưng, người ở thành Nghi Thủy thậm chí đặt một biệt hiệu cho Đông Bá Tuyết Ưng, gọi là Thương ma, ý tứ là hắn luyện thương đến mức nhập ma!

Biệt hiệu này kỳ thực không tính là quá mức ác ý, nhưng cũng không tính được lời hay ý đẹp gì! Nhưng người trung niên mặc áo bào tím trải qua rất nhiều, cũng hiểu được, thế giới rộng lớn bên ngoài...

Chúa tể thực sự là những cường giả kia, những tồn tại cấp Xưng Hào mạnh mẽ khó mà tưởng tượng nổi kia, thậm chí các sinh mệnh Siêu Phàm.

Mà chỉ có những kẻ chân chính tu hành rất khắc khổ như thế này, mới có hi vọng trở thành nhân vật ở cấp độ kia.

Vì lẽ đó, hắn cũng không muốn đắc tội đối với những người cực chăm chỉ này.

Hảo thương. Ánh mắt Đông Bá Tuyết Ưng quét qua, chỉ cần từ khí tức nhàn nhạt những cây trường thương này toả ra, hắn liền có thể cảm giác được linh tính của những cây trường thương này, đây là một loại cảm giác cộng hưởng sau khi ở chung cùng trường thương sớm chiều mà hắn tự nhiên có được.

Ba cây trường thương, mỗi chiếc đều là chia làm hai đoạn. Dù sao trường thương quá dài, chia làm hai đoạn có thể đặt ở hòm binh khí rồi còn có thể mang theo trên lưng được.

Nếu như cả cây trường thương... Ngắn nhất cũng hơn hai mét, cũng quá phiền toái.

"Tuyết Ưng lão đệ, ta giới thiệu cho đệ, ba cây trường thương này đều là ta tự mình đi thu mua." Người trung niên mặc áo bào tím nói.

"Vất vả Quyền bá tước rồi."

Đông Bá Tuyết Ưng khẽ gật đầu.

Bình thường hắn không thèm để ý đạo lí đối nhân xử thế, tâm tư của hắn càng thiên nhiều về việc tu hành, đương nhiên hắn cũng sẽ không quá thất lễ.

"Thanh trường thương màu đen này."

Người trung niên mặc áo bào tím chỉ vào trường thương trong chiếc hộp binh khí đầu tiên bên tay trái, Tên làHắc Vân

", thương dài ba mét hai, xem như là một cây trường thương có lượng tiêu thụ vô cùng tốt, rất nhiều quý tộc đồng ý mua, chỗ tốt của nó, Tuyết Ưng lão đệ tự mình thử một chút xem liền biết rồi."

Ồ. Đông Bá Tuyết Ưng khẽ cau mày, cây trường thương này quá dài, hắn thì có chút không thích.

Lúc này tiến lên, hai tay cầm lấy trường thương hai đoạn cấp tốc xoay tròn vặn chặt lại cùng nhau.

Hô.

Một tay vung một cái, đâm vụt một cái!

Trường thương nặng hơn trăm cân, bị Đông Bá Tuyết Ưng một tay cầm vung thẳng tắp, mũi thương đâm thẳng phía trước xa xa, cảm giác đâm rách không khí kia, để hai người hầu gái bên cạnh bị sợ đến mặt trắng bệch.

Người trung niên mặc áo bào tím thấy thế liền thất kinh, sức lực thật lớn! Thương pháp thật là lợi hại!

Mềm, quá mềm. Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, "Hắc Vân thương này, thương quá dài, cổ thương nhỏ, dẫn đến một thương đâm ra... Đầu thương quá lay động. Nhưng trên thực tế cao thủ chân chính, tuy rằng cũng hi vọng đầu thương lay động. Nhưng đầu thương lay động là muốn hoàn toàn nằm trong tầm khống chế.

Mà không phải là bởi vì thương mềm dẫn đến nó lay động.Dĩ nhiên đối với với một ít người không tinh thương pháp mà nói, cầm trường thương hơn ba thước, bỗng nhiên đâm ra, đầu thương múa, người bình thường hoa cả mắt rồi, không thấy rõ, lập tức liền bị đâm ra cái lỗ thủng.

Đối với đám quý tộc không tốn công luyện thương kia mà nói, ngược lại cũng tính một cái binh khí tốt."

Đông Bá Tuyết Ưng tùy ý bình luận.

Mười ba tuổi nhân thương hợp nhất, bây giờ Đông Bá Tuyết Ưng càng là chạm tới cảnh giới đại sư thương pháp, tiện tay thử một hồi liền biết binh khí ưu khuyết điểm.

Thanh Hắc Vân thương này, là binh khí tốt, đối với kẻ thương pháp yếu trái lại có thể làm cho thực lực tăng mạnh.

Đối với thương pháp cao mà nói, liền không lọt mắt.

"Lợi hại, lợi hại, ha ha, ta gặp được cao thủ chân chính khá hơn một chút xông xáo bên ngoài, bọn họ cũng không lọt mắt cái loại Hắc Vân thương được quý tộc giàu sang yêu thích này."

Người trung niên mặc áo bào tím chỉ về một cây trường thương màu tím sẫm khác ở bên cạnh,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!