Chương 12: Thái Cổ thời đại

Được rồi. Sư nhân Đồng Tam chỉ có thể nhịn sự hiếu kỳ lại, dù sao cũng ăn xong cơm tối liền biết rồi, hắn vẫn có chút lòng kiên trì ấy.

Anh, em đã về rồi!

Thanh Thạch cùng Tông Lăng cưỡi một thớt Phi Sương Mã Câu mang theo một đám kỵ binh diễu võ dương oai trở về, thành Nghi Thủy dù sao cũng là cấp huyện thành quy cách thấp nhất toàn bộ đế quốc, ở cảnh nội toàn thành Nghi Thủy, gia tộc Đông Bá ở Tuyết Ưng lĩnh cũng là gia tộc xếp hạng thứ mười, vì lẽ đó mỗi lần Thanh Thạch đi thành Nghi Thủy chơi, vẫn gióng trống khua chiêng khá là thô bạo.

Em trai mỗi một ngày có thể sống vui vẻ, cũng là điều mà Đông Bá Tuyết Ưng tình nguyện nhìn thấy.....

Ăn xong cơm tối, Thanh Thạch chơi một ngày cũng mệt mỏi rất nhanh sẽ đi ngủ, Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng, Đồng Tam nhưng cũng đi tới bên trong thư phòng.

"Đến thư phòng Tuyết Ưng làm cái gì, Đồng Tam, anh làm sao có vẻ mặt kích động khó nhịn như thế, đến cùng xảy ra chuyện gì?" Tông Lăng còn đang mơ hồ.

Đông Bá Tuyết Ưng thì cười híp mắt đến bên giá sách bắt đầu tìm kiếm quyển sách kia mà mình lúc trước xem qua.

"Để tôi nói cho anh được biết!"

Đồng Tam hít sâu một hơi,

"Tuyết Ưng ngày hôm nay nó đem hơn vạn cân thịt của một con ma thú cấp ba nướng chín, sau đó một mình nó ăn hết sạch!"

Tông Lăng trừng mắt.

Một người, ăn hơn vạn cân thịt? Là con người ư? Đây là Cự Long đi!

"Thực lực bây giờ của nó, e rằng một chiêu liền có thể đánh bại anh và tôi." Đồng Tam tiếp tục nói,

"Khôi lỗi kim loại trong sân luyện võ, đợi lát nữa anh có thể đi nhìn, bị Tuyết Ưng trường thương ba lần đập xuống liền tan tành, ngay cả cây trường thương của Tuyết Ưng cũng không chịu nổi khí lực mà đứt đoạn."

Cái gì! Tông Lăng khiếp sợ.

Cây trường thương kia của Tuyết Ưng nặng năm mươi cân, cũng là chuyên gia luyện kim luyện chế, mặc dù là binh khí vớ vẩn, nhưng làm một tên kỵ sĩ Thiên Giai dùng cũng thừa sức, hơn nữa cái cán thương của cây trường thường có thể súc lực, muốn cho trường thương đứt đoạn?

Cái này cần bao nhiêu sức lực a.

"Đến cùng xảy ra chuyện gì?" Tông Lăng hỏi.

"Tôi cũng muốn biết, bất quá Tuyết Ưng nói rồi, muốn đồng thời nói cho hai người anh và tôi." Đồng Tam nhìn về phía Tuyết Ưng, Tông Lăng cũng nhìn sang.

Đông Bá Tuyết Ưng lật xem trên giá sách sách, rất nhanh sẽ tìm tới, cấp tốc mở ra từng trang, tìm ra trang đó lúc trước xem qua, dùng ngón tay chỉ vào một đoạn văn trong đó, cười đưa cho Tông Lăng quyển sách này:

"Tông thúc Đồng thúc, là quyển bút ký này, hai người đem đoạn đối thoại này nhìn kỹ một chút, phỏng chừng liền rõ ràng."

Ồ? Tông Lăng hiếu kỳ tiếp nhận, Đồng Tam cũng duỗi cổ nhìn.

Tông Lăng trước tiên nhìn xuống bìa ngoài cuốn sách, đây là quyển sách này tên ( kỵ sĩ Đốn Củi).

"Là hắn, kỵ sĩ Đốn Củi?" Tông Lăng, Đồng Tam cũng hơi run run, hai người bọn họ tuy rằng không mấy đọc sách, nhưng khi mạo hiểm cũng nghe qua không ít truyền thuyết, trong đó Kỵ sĩ Đốn Củi cố sự truyền ra phi thường rộng rãi, vị kỵ sĩ Đốn Củi này chính là một vị kỵ sĩ hơn năm ngàn năm trước, sở dĩ tiếng tăm lớn, là bởi vì thực lực của hắn mạnh phi thường.

Đã từng là một sơn thôn tiều phu, sau đó bước lên con đường kỵ sĩ, ở cấp Xưng Hào thì liền một búa chém chết sinh mệnh Siêu Phàm! Ở sinh mệnh Siêu Phàm thì càng không có địch thủ ở trong số Siêu Phàm!

Hắn tên gọi chính là Đốn Củi, đây là tự hắn chọn đấy.

Hắn được tôn là

"Kẻ Siêu Phàm mạnh nhất" thời đại đó, hắn mạnh là ở chỗ bất kỳ sinh mệnh Siêu Phàm nào cũng không chống đỡ được mấy lưỡi búa của hắn! Chính là đáng sợ như vậy.

"Hai người trước tiên xem đoạn văn kia."

Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, lúc ấu thơ hắn cũng từng sùng bái vị kỵ sĩ Đốn Củi này rất lâu, bởi vì thực sự là quá thô bạo, hắn một đời yêu thích Đốn Củi, đem kẻ địch cũng coi như củi gỗ mà chém, Cự Long ác ma gì, cũng chém như nhau!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!