Chương 10: Ăn như hùm

Một cô hầu gái vóc người nhỏ nhắn đang bê một chậu quần áo lớn bằng gỗ bước nhanh bên trong trời tuyết, bỗng nhiên nàng nhìn về phía xa xa hơi nghi hoặc một chút, xa xa một người mơ hồ đang quỳ xuống, hơn nữa xung quanh tựa như cũng không có tuyết đọng.

Xảy ra chuyện gì?

Cô hầu gái nhỏ nghi hoặc đi về nơi đó.

Là chủ nhân! Khi tới gần nàng vừa nhìn liền nhận ra, quỳ nằm ở đó chính là ngài Lãnh Chúa của Tuyết Ưng lĩnh, bóng lưng trần của ngài Lãnh Chúa mơ hồ ửng hồng, toả ra luồng khí nóng bỏng, còn có sương mù đang bốc lên xung quanh, trong phạm vi mười mét xung quanh không có một chút nào tuyết đọng, tất cả đều cũng bị hòa tan hầu như không còn.

Tình cảnh này nếu để cho một ít pháp sư kỵ sĩ mạnh mẽ nhìn thấy sẽ chấn động.

Nhưng cô hầu gái nhỏ này cũng liền một người bình thường, làm sao rõ ràng ý nghĩa của việc vẻn vẹn hơi nóng do thân thể tỏa ra liền hòa tan tuyết đọng ở mười mét xung quanh.

"Tuyết đọng ở xung quanh làm sao cũng hòa tan? Lẽ nào đây chính là đấu khí sao?" Cô hầu gái nhỏ nghĩ thầm, đồng thời không nhịn được mở miệng hô,

"Chủ nhân, chủ nhân, ngài không sao chứ?"

Nàng có hơi khiếp đảm.

Bởi vì ngày xưa Đông Bá Tuyết Ưng luyện thương pháp, cũng là luyện toàn thân mồ hôi đầm đìa nhiệt khí bốc hơi, thậm chí ngồi bệt xuống đất mệt bở hơi tai. Vì lẽ đó cô hầu gái nhỏ cho rằng lần này lại là chủ nhân nhà mình luyện thương pháp đến nhập ma.

Không có chuyện gì.

Đông Bá Tuyết Ưng phát ra âm thanh khàn khàn, chậm rãi đứng lên.

Ta rất khỏe.

Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu nhìn cô hầu gái nhỏ một chút, Tốt vô cùng!

Cô hầu gái nhỏ chậm rãi không dám hé răng.

"Truyền mệnh lệnh của ta, đi nhà bếp sắp xếp, ta muốn cả một con ma thú nướng, đưa đến chỗ ta." Đông Bá Tuyết Ưng phân phó nói.

Cả con? Cô hầu gái nhỏ trừng mắt.

Phải biết, giống ngựa bình thường cũng nặng từ bảy tám trăm đến hơn ngàn cân, như Phi Sương Ma Thú Mã Câu nặng tới hai ngàn cân. Còn một ít ma thú càng tráng kiện, bình thường cũng có mấy ngàn cân, thậm chí nặng hơn vạn cân!

Trong pháo đài, món chính mỗi ngày của Đông Bá Tuyết Ưng chính là thịt ma thú, thịt ma thú ẩn chứa năng lượng càng nhiều, như các kỵ sĩ trong pháo đài cũng ăn thịt ma thú.

Vì lẽ đó trong kho lạnh của nhà bếp pháo đài sẽ thả một hai con ma thú, nhưng đó là cung cấp toàn bộ pháo đài, bình thường cũng muốn cung cấp vài ngày đó.

"Đúng, cả con, ta nhớ tới lần trước đến xem, có một con cấp ba ma thú cùng một con ma thú cấp hai, đưa tới cấp ba ma thú đã nướng chín."

Đông Bá Tuyết Ưng dặn dò.

Vâng. Cô hầu gái nhỏ ngoan ngoãn đi truyền lệnh.

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn cô hầu gái nhỏ này ôm chậu gỗ lớn cấp tốc chạy vội rời đi, cười cợt liền đi tới một bên cầm lấy quần áo mặc lên người, hắn vẫn là thiếu niên nhìn có vẻ oai hùng đó... Nhưng ngoại trừ chính hắn, ai cũng không biết, giờ khắc này thân thể thiếu niên này của hắn đã trở nên đáng sợ cỡ nào!

"Xem có thể nhảy cao bao nhiêu."

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn lầu chính pháo đài mà hắn thường ở trước mắt, pháo đài rất hùng vĩ, lan can lầu hai cách mặt đất thì có cao bảy, tám mét, quá khứ hắn nhảy lên chỉ có thể miễn cưỡng nắm lấy lan can lầu hai lại vượt qua!

Rào!

Hai chân hơi dùng sức, vèo, như huyễn ảnh bỗng nhiên một bước lên trời, vọt thẳng đến chỗ cao nhất cũng vượt qua độ cao của toàn bộ pháo đài mới hạ xuống, làm Đông Bá Tuyết Ưng giật mình.

Giờ phút này bởi vì tuyết lớn đầy trời, ngược lại cũng không ai chú ý tới một màn ngắn ngủi này.

"Không ngờ có thể nhảy đến cao như thế, độ cao lầu chính của pháo đài quá hai mươi mét, ta nhớ tới tường thành thành Nghi Thủy tuy rằng rất cao lớn, tuy nhiên liền cao mười tám mét. Vậy là ta hiện tại nhẹ nhàng nhảy một cái liền có thể dễ dàng quá tường thành thành Nghi Thủy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!