Chương 5: Phích Lịch Bối Bối \n

Bối Bối kinh ngạc nói:

- Hoắc tiểu đệ, đệ phải hiểu rõ, gia nhập tông môn không phải là chuyện nhỏ. Tuy Đường Môn đã suy thoái nhưng dù sao cũng từng là thiên hạ đệ nhất tông môn. Nếu sau này đệ hối hận muốn rút khỏi tông môn, cho dù là ta hay Đường Nhã cũng sẽ không bỏ qua cho đệ đâu!

Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu:

- Bối đại ca, đệ đã không còn thân nhân, tuổi lại nhỏ, lần này vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mới biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên. Đệ muốn vượt trội, trở thành một Hồn Sư cường đại.

Gia nhập Đường Môn chắc chắn là con đường tốt nhất, chẳng những có thể tiến vào Sử Lai Khắc học viện, lại còn được mọi người chỉ điểm. Mọi người có thể đem tình cảnh hiện tại của Đường Môn nói cho đệ biết, đệ cảm nhận được mọi người thật sự chân thành.

Đệ nguyện ý tham gia tông môn, cùng nhau chấn hưng Đường Môn.

-Tốt, tốt lắm.

Đường Nhã hưng phấn ôm cổ Hoắc Vũ Hạo.

Bối Bối cũng vuốt cằm nhìn hắn, Hoắc Vũ Hạo tuy niên kỉ còn nhỏ nhưng đã chín chắn hơn so với đám người cùng tuổi, tuy hơn mười tuổi mới đạt được đệ nhất Hồn Hoàn, thiên phú mặc dù quan trọng nhưng cần cù cố gắng vẫn là thiết yếu.

Huống chi hắn còn có Vũ Hồn tinh thần thuộc tính hiếm có, Đường Môn có hắn cũng xem là tiện nghi.

Hương thơm từ cơ thể Đường Nhã tỏa ra làm khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo đỏ lên, động cũng không dám động, thành thật đứng yên.

Bối Bối thay hắn giải vây:

-Tiểu Nhã lão sư...

Đường Nhã lúc này mới rời khỏi người Hoắc Vũ Hạo, đắc ý nhìn hắn. Đương nhiên nàng tuyệt đối không thừa nhận, lúc đầu muốn hắn gia nhập Đường Môn chỉ vì món cá nướng kia…

- Tiểu Hoắc, mau bái sư.

Đường Môn chúng ta còn lại ba người, quy cũ cũng không quá nhiều. Sau này đệ cứ gọi ta là lão sư, từ giờ đệ chính thức là người của Đường Môn.

Đường Nhã nghiêm mặt nói.

Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu, phụp một tiếng quỳ xuống bái Đường Nhã.

- Đệ tử Hoắc Vũ Hạo bái kiến lão sư!

Đường Nhã đứng bất động, để hắn bái ba lượt mới đỡ lên.

- Tốt lắm, Tiểu Hoắc từ nay sẽ là đệ nhị đệ tử, bái kiến đại sư huynh đi.

Vừa nói nàng đã chỉ Bối Bối.

- Bái kiến đại sư huynh!

Hoắc Vũ Hạo hướng Bối Bối khom mình hành lễ.

Bối Bối mỉm cười:

- Tiểu sư đệ không cần khách khí, sau này đều là người một nhà.

Đường Nhã nhẹ nhàng thở ra:

- Tiểu Hoắc, sau này đệ cùng Bối Bối phải gọi ta là Tiểu Nhã lão sư. Nhưng không được học theo hắn, không biết lớn nhỏ, rõ chưa?

- Vâng, lão sư.

Sau khi bái sư Hoắc Vũ Hạo lại có vài phần câu nệ nhưng nội tâm đã ổn định rất nhiều. Bái nhập Đường Môn khiến hắn có một cảm giác an toàn, cảm giác này đã lâu lắm không xuất hiện qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!