Chương 38: Màu xám thức tỉnh!\n

Không ngờ cuối cùng Hoắc Vũ Hạo vẫn có thể đứng dậy, hơn nữa, hắn còn dùng giọng nói đã khàn khàn của mình nói rằng hắn không có thua.

Giờ khắc này, các học viên khác vốn cứ tưởng thắng bại đã định, không ngờ cục diện lại thay đổi như thế, nhất thời tất cả đồng loạt dại ra, im lặng, trợn mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo, bọn họ không thể tưởng tượng nổi cái sức mạnh nào đã giúp hắn kiên trì bò dậy được sau đòn công kích kinh khủng kia của Vu Phong.

Chỉ mỗi cái tư cách ứng cử chức lớp trưởng thôi mà, nó quan trọng vậy sao?

Đối với Hoắc Vũ Hạo, có thể làm lớp trưởng hay không chả là cái gì hết. Nhưng, điều quan trọng là... danh dự, hắn không thể mặc kệ người ta vũ nhục tôn nghiêm của mình.

Cho nên, dù hắn biết chắc mình sẽ thua nhưng vẫn ứng chiến, và sau cùng, cả người đã bị thương nặng vẫn có thể miễn cưỡng đứng lên.

Ở bên này, Vu Phong đang phát điên, nhìn thấy hai mắt của Hoắc Vũ Hạo đã đỏ như máu cũng bình tĩnh lại một chút, mà sau khi tròng mắt của hắn hóa thành màu xám thì đột nhiên Vu Phong có cảm giác dường như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ họng của mình, khiến cô bé hít thở không thông.

Lần đầu tiên cô bé thật sự cảm thấy không ngờ Hoắc Vũ Hạo lại đáng sợ đến thế, khiến trong lòng cô bé sinh ra chút cảm giác sợ hãi. Bất luận cô bé có mạnh đến thế nào cũng vẫn là một đứa con nít mười hai tuổi thôi a!

Vương Ngôn thấy bộ dạng hiện giờ của Hoắc Vũ Hạo cũng ngây người ra, hắn nhanh chóng lui lại vài bước, trái tim không tự chủ lại nhảy loạn xạ, bởi vì hắn chợt nghĩ đến một khả năng khác, chuyện này rất có thể liên quan tới Vũ Hồn Bản Thể.

Cho nên, hắn cũng không cho dừng trận đấu này lại mà từ từ đến gần Hoắc Vũ Hạo, chăm chú quan sát từng biến hóa trên người hắn.

Khi hai mắt Hoắc Vũ Hạo hóa đỏ như máu thì trong lòng hắn cũng đã tràn ngập chiến ý, oán hận theo đó mà dâng lên, đột nhiên trong Tinh Thần Hải của hắn xuất hiện một dòng khí tươi mát, dòng khí ấy nhanh chóng bao trùm khắp mọi ngõ ngách, và giọng nói đầy kinh ngạc của Thiên Mộng Băng Tằm cũng cùng lúc đó vang lên.

Màu xám, đúng vậy, lúc này trong thế giới tinh thần của Hoắc Vũ Hạo đã biến thành một vùng xám xịt, còn khối cầu màu xám to thật to ngày trước cũng đã biến mất không chút dấu vết.

Được cảm giác mát lạnh thức tỉnh nên oán hận trong lòng hắn lúc này đã được xoa dịu đi vài phần, thần trí của hắn cũng nhanh chóng khôi phục, hai tròng mắt vì biến hóa của Tinh Thần Hải mà hóa thành màu xám.

- Cừu hận sẽ làm ngươi mờ mắt.

Một giọng nói già nua vang lên bên trong thế giới tinh thần của Hoắc Vũ Hạo, lần này cả Thiên Mộng Băng Tằm cũng nghe thấy một cách rõ ràng.

Mười quang cầu màu trắng ánh kim đồng thời sáng lên, dường như muốn khu trừ dòng khí màu xám ấy, nhưng, dòng khí màu xám kia lại có vẻ như vô hình vô dạng, khiến lực lượng căn nguyên cường đại của Thiên Mộng Băng Tằm có đập vào cũng vô phương có tác dụng, căn bản một chút dấu hiệu suy yếu cũng không có.

- A, thì ra tinh thần lực là sử dụng như thế.

Hoắc Vũ Hạo phát hiện hắn đã hoàn toàn mất đi khả năng khống chế thân thể của mình, nhưng tất cả mọi chuyện đang xảy ra đều hiện rõ trong não bộ của hắn.

Ngay sau đó, hắn có cảm giác hồn lực của mình bắt đầu sôi trào, so với trước kia hình như nhiều hơn một chút, có điều cường độ của hồn lực Huyền Thiên Công cũng không có thay đổi. Tiếp đó, Linh Mâu đã biến thành màu xám cũng sáng lên.

Linh Hồn Trùng Kích lại một lần nữa được sử dụng, Hoắc Vũ Hạo kinh hãi phát hiện, lần này Linh Hồn Trùng Kích của mình tốc độ có chút chậm lại, dường như nó đã hóa thành một con độc xà đang từ từ thông thả tiếp cận con mồi.

Nó từng bước từng bước tiến về phía Vu Phong, tấn công, rồi lập tức trở về.

Trong mắt các học viên đứng xem bên ngoài chỉ thấy hai mắt của Hoắc Vũ Hạo từ máu xám đột nhiên phát sáng lên hóa thành trong suốt, sau đó phóng ra một tia sáng rất nhỏ, đồng thời tiếng thét chói tai của Vu Phong cũng vang lên.

Trong lòng Vu Phong đã cực kỳ sợ hãi nên cô bé cũng có chuẩn bị trước, cô bé dùng hồn lực bao bọc não bộ của mình lại.

Nhưng, lúc đó cô bé cảm thấy hình như có một cây kim bằng kim loại màu xám từ từ đâm thẳng vào đầu mình, thậm chí cô bé còn cảm nhận được cảm giác lúc kim đâm vào phá vỡ lớp phòng ngự ấy.

Vu Phong ngã đầu về sau hét lên đau đớn, hai mắt cũng trở thành màu xám, sau đó bịch một cái ngã xuống đất lâm vào hôn mê.

Chiến đấu đã kết thúc nhưng tất cả những học viên còn lại lúc này như bị cái gì đó bóp chặt cổ, không thể phát ra chút âm thanh nào.

Cả người Hoắc Vũ Hạo thoáng lảo đảo, tròng mắt màu xám từ từ biến mất, nhưng hắn vẫn như trước, cố gắng đứng thẳng, quét mắt nhìn tất cả bạn học ngồi trên khán đài bằng đôi mắt đen láy.

Sau đó mới chậm rãi bước ra khỏi sàn đấu, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Vu Phong một cái.

Vương Ngôn nhanh chóng chạy đến kiểm tra thương thế của Vu Phong, cô bé chỉ hôn mê, và không có vết thương nào khác. Tuy vậy Vương Ngôn vẫn vội vàng bế cô bé chạy thẳng đến phòng y tế.

Vương Ngôn vừa chạy, trong lòng vừa suy nghĩ miên man với biết bao cảm xúc, đúng rồi, nhất định đây là lần thứ hai Vũ Hồn Bản Thể thức tỉnh, nếu không làm sao tròng mắt nó đổi màu được chứ? Làm sao nó chiến thắng được Vu Phong?

Hoắc Vũ Hạo, nó... nó đã thắng. Không được, mình phải đi báo chuyện này cho Huyền lão, phải bảo Huyền lão chọn hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!