Cầm? Có cầm hay không? Đây là một vấn đề xảy ra trước mắt Phương Lâm.
Mọi người ở đây đều đang nhìn Phương Lâm, chờ đợi phản ứng của Phương Lâm.
Khuôn mặt Khang Lộc ôn hòa nhưng trong lòng lại đang cười lạnh:
"Cho dù Phương Lâm ngươi là một thiên tài, nhưng chỉ cần cầm viên Thuận Khí đan này của ta, đó là người của Khang Lộc ta. Sau này cho dù ngươi có cònchói mắt như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ bị ta khống chế."
Khang Lộc tin tưởng, Phương Lâm này không chống lại được sự hấp dẫn của Thuận Khí đan.
Phương Lâm nhìn cái bình trong tay Khang Lộc một lát, sau đó thấy hắn lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ý tốt của Khang sư huynh lòng ta xin nhận. Nhưng Thuận Khí đan này, ta không thể nhận.
Nghe vậy, không ít người đều cảm thấy Phương Lâm quá ngu xuẩn. Đây chính là Thuận Khí đan đấy. Đệ tử Đan Đồng làm gì có tư cách nhận được loại đan dược này? Cho không Thuận Khí đan mà cũng từ chối kia đấy?
Cũng có người trong lòng âm thầm gật đầu.
Phương Lâm này ngược lại cũng không ngốc. Nếu như thật cầm Thuận Khí đan này, vậy chính là phải nguyện ý trung thành với Khang Lộc.
Nhìn thấy Phương Lâm từ chối, sắc mặt Khang Lộc cứng đờ. Hắn không nói được gì nữa, một người thanh niên đứng ở bên cạnh hắn lại không nhịn được nói:
- Phương Lâm, ngươi làm vậy là có ý gì?
Khang sư huynh đưa ngươi đan dược, ngươi cũng dám từ chối sao? Cũng thật không biết điều?
Phương Lâm cười, hoàn toàn không có tức giận, nói:
- Vị sư huynh này lại trách oan ta. Cũng không phải Phương Lâm ta không biết điều, mà là ân tình của Khang sư huynh quá nặng, Phương Lâm ta thân thể xương cốt quá yếu, sợ là không chịu nổi.
Lời nói này trong mềm có cứng, thái độ cự tuyệt hết sức rõ ràng. Khang Lộc tất nhiên nghe ra được.
Dáng vẻ tươi cười vẫn duy trì trên mặt Khang Lộc cuối cùng biến mất, thay vào đó lại là một mảnh âm u lạnh lẽo.
- Phương Lâm, ngươi cần phải hiểu rõ, Thuận Khí đan này, ngươi rốt cuộc là nhận hay không nhận?
Khang Lộc lạnh lùng nói, trong lời nói đã mang theo một sự uy hiếp.
Phương Lâm vẫn cười híp mắt, dường như hoàn toàn không có cảm nhận được sự uy hiếp trong lời nói của Khang Lộc, nói:
- Khang sư huynh làm vậy không phải là làm khó ta sao? Thuận Khí đan này ta trăm triệu lần không thể tiếp nhận được. Khang sư huynh vẫn giữ lại cho mình dùng đi.
Khóe miệng Khang Lộc hiện ra một nụ cười lạnh, gật đầu, thu cái bình vào.
- Khang sư huynh, người này không biết điều. Chúng ta giáo huấn hắn một trận đi?
Người thanh niên vừa rồi lập tức nói, muốn ở trước mặt Khang Lộc biểu hiện tốt một hồi.
Nghe vậy, không ít người đều lập tức cách xa Phương Lâm, sợ mình bị ảnh hưởng. Duy nhất chỉ có Lục Tiểu Thanh còn đứng ở bên cạnh Phương Lâm. Mặc dù trên mặt nàng cũng có lo âu và khẩn trương, nhưng không rời đi.
- Khang sư huynh, sư huynh muốn làm gì?
Nơi này là đan đàn. Bốn tượng thánh của Đan tông ở đây, sư huynh dám lỗ mãng sao?
Lục Tiểu Thanh không cam lòng nói.
Phương Lâm nhìn thấy vào lúc này tiểu nha đầu này vẫn dám đứng ra nói chuyện giúp mình, trong lòng ngược lại cũng có hơi cảm động.
Khang Lộc liếc mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, ánh mắt thâm trầm này khiến cho trong lòng Lục Tiểu Thanh càng thêm khiếp sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!