Phương Lâm đến cũng khiến cho một ít đệ tử Đan Đồng chú ý.
- Mau nhìn kìa. Người kia có phải là Phương Lâm hay không?
- Chính là hắn. Phương Lâm này mặc dù lười nhác mấy, cũng không dám vắng mặt khi đan đàn giảng bài.
- Hắc hắc, lần trước hắn lại ngủ trong lúc đang học. Lần này không biết sẽ làm ra trò cười gì cho thiên hạ?
- Mặc kệ hắn.
Người này chính là một kẻ lăn lộn ăn rồi chờ chết. Nghe nói còn là thân thể cây khô gặp mùa xuân gì đó. Hừ hừ, cho dù có thiên phú tốt lại thế nào!
Không cố gắng vẫn sẽ bị mai một.
…
Sắc mặt Phương Lâm vẫn bình thường, bộ dạng thảnh thơi an nhàn, giống như căn bản không nghe thấy những tiếng châm chọc và chế giễu của đám người xung quanh.
- Phương Lâm, bên này.
Lục Tiểu Thanh ở cách đó không xa vẫy tay về phía Phương Lâm, ra hiệu hắn nhanh đi qua.
Phương Lâm cười, bước nhanh tới, ngồi xuống ở bên cạnh Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh có phần oán trách nói:
- Tại sao lại tới muộn vậy? Nếu như buổi giảng bài bắt đầu ngươi còn chưa tới, sẽ bị xem là vắng mặt!
Phương Lâm cười hì hì, nói:
- Gặp phải Mạnh trưởng lão nên ở lại một hồi. Nếu không cũng không đến muộn như vậy.
Lục Tiểu Thanh còn chưa lên tiếng, một thiếu niên ở bên cạnh nàng đột nhiên nói:
- Ngươi tới hay không cũng không khác gì nhau. Dù sao ngươi tới cũng chỉ để ngủ gà ngủ gật.
Nghe hắn nói như thế, Phương Lâm vẫn cười không để ý tới. Nhưng Lục Tiểu Thanh lại hết sức tức giận, trừng mắt với người kia.
- Tôn Hạo, ngươi nói vậy là có ý gì?
Lục Tiểu Thanh chất vấn thiếu niên kia.
Phương Lâm ở một bên khuyên nhủ:
- Thôi đi, Tôn sư đệ cũng không phải cố ý.
Nào ngờ Tôn Hạo này căn bản không cảm kích, trái lại cười lạnh một tiếng, nhìn Phương Lâm xem thường, nói:
- Có người nào không biết Phương Lâm ngươi là một phế vật lăn lộn ăn rồi chờ chết, không có thiên phú lại không biết vươn lên. Lần trước đan đàn giảng bài, ngươi lại ở phía dưới ngủ. Loại người như ngươi, Tôn Hạo ta xấu hổ khi làm bạn.
Nói xong, hắn đứng dậy đi tới phía xa ngồi xuống.
Lục Tiểu Thanh tức giận nói không ra lời. Phương Lâm vỗ nhẹ vào vai của nàng.
- Không có việc gì. Ta cũng không tức giận, sư muội tức giận như vậy làm gì?
Phương Lâm cười ha hả nói.
Lục Tiểu Thanh xoay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Phương Lâm, mở miệng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!