- Lư sư huynh cố gắng lên!
- Giáo huấn nghiêm khắc tên Phương Lâm cuồng vọng này!
- Lư sư huynh ngàn vạn lần không nên hạ thủ lưu tình!
…
Lư Cửu Hà vừa xuất hiện, liền đưa tới không ít đệ tử chính thức kêu gào. Hiển nhiên người ủng hộ Lư Cửu Hà nhiều vô cùng.
Mặt Lư Cửu Hà mỉm cười, trong sự vây quanh của mọi người, ung dung đi tới khu vực trung tâm của đan đàn, cúi người hành lễ với lão nhân họ Chu đang đứng trên thạch đài.
Lão nhân họ Chu khẽ gật đầu, nói:
- Phương Lâm còn chưa tới. Lại chờ một lát.
Nghe vậy, trong đám người nhất thời vang lên tiếng bàn luận xôn xao. Không ít người cảm thấy Phương Lâm quá mức vô lễ. Trưởng lão và Lư Cửu Hà đều đến, ngươi chỉ là một đệ tử hạ đẳng lại còn chưa xuất hiện. Thật sự là quá đáng.
Trên mặt Lư Cửu Hà thu lại nụ cười mỉm, nói với lão nhân họ Chu:
- Trưởng lão, nếu như Phương Lâm chậm chạp không đến, lại phải làm thế nào?
Lão nhân họ Chu nhìn Lư Cửu Hà, thản nhiên nói:
- Lại chờ thêm hai nén hương. Nếu như Phương Lâm không xuất hiện, liền tính hắn chịu thua.
Lư Cửu Hà có hơi bất mãn. Tại sao phải chờ hai nén hương? Chờ một nén hương không được sao?
Nhưng đây là quyết định của Chu trưởng lão, Lư Cửu Hà hắn cũng chỉ có thể oán giận ở trong lòng vài câu.
Rất nhanh, một nén hương trôi qua, Phương Lâm vẫn chưa thấy xuất hiện. Trong đám người, tiếng bàn luận lớn hơn nữa. Ngay cả những đệ tử Đan Đồng trong lòng lặng lẽ ủng hộ Phương Lâm, cũng nghi ngờ có phải Phương Lâm lâm trận rút lui hay không.
Lư Cửu Hà đứng ở trên đan đàn, nụ cười trên mặt lại dần dần lộ rõ. Lại chờ một nén hương nữa, nếu như Phương Lâm vẫn không xuất hiện, vậy mình lại không chiến mà thắng.
Tuy rằng không chiến mà thắng có chút đáng tiếc, nhưng ít ra bảo vệ được mặt mũi của mình và Bách Niên Chi. Lúc này Lư Cửu Hà ước gì Phương Lâm không xuất hiện là hay nhất.
Lão nhân họ Chu âm thầm nghi ngờ, tiểu tử Phương Lâm này đã chạy đi đâu? Thế nào đến giờ còn chưa thấy mặt? Chẳng lẽ hắn thật sự lâm trận lùi bước? Không phải chứ.
Ở phía xa quan tâm cuộc so tài này, hai người Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến cũng âm thầm bối rối. Mạnh Vô Ưu thậm chí muốn đi tới viện của Phương Lâm tìm Phương Lâm.
Mà từ một nơi bí mật gần đó, hai người Triệu Đăng Minh và Ngô Chấn lại lộ ra vẻ mặt tươi cười. Phương Lâm không xuất hiện hợp với ý của bọn họ.
Nén hương thứ hai cũng đang chậm rãi thiêu đốt, dần dần qua hơn phân nửa. Lúc này sắp giữa trưa, Phương Lâm vẫn không thấy xuất hiện.
Bốn phía xung quanh lục tục có người rời đi.
Bọn họ cho rằng Phương Lâm sẽ không xuất hiện, cũng không cần thiết phải ở lại nữa.
Nhưng khi tất cả mọi người cảm thấy Phương Lâm không dám xuất hiện, Phương Lâm lại một đường chạy chậm chen vào đoàn người.
- Thật ngại quá!
Ngủ quá say, đã dậy muộn. Không có tới muộn chứ?
Phương Lâm cười hì hì nói.
Mọi người bất đắc dĩ một hồi. Cho dù là Chu trưởng lão ở trên thạch đài, sắc mặt cũng trở nên cổ quái.
- Đùa gì vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!