- Phương Lâm! Nhanh dừng tay!
Lư Cửu Hà hô lớn.
Nghe vậy, Phương Lâm cũng không thể tiếp tục đánh nữa, chỉ có thể ngoan độc đập hai quyền ở trên mặt Khang Lộc, lúc này mới bất đắc dĩ ngừng tay.
Khóe miệng Lư Cửu Hà co giật.
Ta cũng đã bảo ngươi dừng tay, ngươi còn đánh thêm hai quyền ở trên mặt Khang Lộc. Ngươi có cần quá đáng như thế không?
Chỉ thấy thời khắc này, Khang Lộc đã nằm trên mặt đất không bò dậy nổi, toàn thân trên dưới đều là vết tích bị Phương Lâm hung hăng đánh mạnh. Trên mặt là rõ ràng nhất, hai bên sưng lên thật cao. Hai con mắt một bên đỏ một bên tím.
Lúc này cho dù người có quen biết với Khang Lộc, nhìn thoáng qua cũng không nhận ra là hắn.
Chỉ có điều thời khắc này Khang Lộc còn chưa mất đi ý thức, mà trợn trừng đôi mắt sưng đỏ, vô cùng thù hận nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
Thật ra trong lòng Khang Lộc đang suy sụp.
Mình tự nhiên thất bại bởi Phương Lâm mới nhập môn một năm. Đối với Khang Lộc mà nói, đây là sự thật khó có thể tiếp nhận được.
Hơn nữa Khang Lộc cũng vô cùng chấn động kinh ngạc. Từ trong giao đấu vừa rồi, Khang Lộc đã biết Phương Lâm cũng là cảnh giới Nhân Nguyên ngũ trọng. Nhưng một năm trước, Phương Lâm rõ ràng chỉ là Nhân Nguyên nhị trọng mà thôi, còn xa mới bằng được mình.
Lúc này, cảnh giới của Phương Lâm lại tương đương với mình. Điều này quả thực là quỷ dị.
Lư Cửu Hà vội vàng đi tới, kiểm tra thương thế cho Khang Lộc. Nhìn thấy bộ dáng thê thảm này của Khang Lộc, hắn nhất thời căm tức Phương Lâm.
- Phương Lâm, luận bàn võ đạo điểm đến thì ngừng.
Ngươi xem thử chuyện tốt ngươi làm đi?
Lư Cửu Hà cả giận nói.
Phương Lâm bĩu môi, nói:
- Lư sư huynh cũng thấy đấy, Khang sư huynh có thực lực quá mạnh mẽ, ta chỉ có thể toàn lực ứng phó. Nếu như ta nương tay, sợ rằng hiện tại người nằm trên đất chính là ta.
- Ngươi thật là quá đáng!
Tàn hại đồng môn chính là tội lớn. Ngươi có biết tội của ngươi không?
Lư Cửu Hà mới không quan tâm tới những điều này. Dù sao hắn nhất định phải chụp một tội tổn thương đồng môn ở trên đầu Phương Lâm.
Vẻ mặt Phương Lâm vô tội nói:
- Lư sư huynh nói lời ấy sai rồi. Sư huynh đừng thấy ta hiện tại đứng ở chỗ này, thật ra ta cũng bị thương có được không? Hơn nữa ta bị thương chính là nội thương không nhìn thấy được. Nói không chừng vài ngày sau ta lại nôn ra máu trọng thương khó có thể xuống giường.
Đến lúc đó Khang sư huynh sợ rằng cũng muốn gánh chịu một tội tàn hại đồng môn đi?
Nghe được Phương Lâm này cực kỳ không biết xấu hổ nói vậy, Khang Lộc nằm trên mặt đất quả thực choáng váng. Ngay cả người ngươi ta cũng không đụng tới được, ngươi bị nội thương cái rắm.
Sắc mặt Lư Cửu Hà khó coi, nói:
- Ngươi làm vậy hoàn toàn là chơi xấu!
Phương Lâm cũng không muốn nói thừa với Lư Cửu Hà, nói:
- Lư sư huynh, ta chỉ muốn hỏi một câu. Nếu như ta bị Khang Lộc sư huynh đánh bị thương, sư huynh sẽ vội vàng nổi giận như vậy sao?
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó im lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!