Nhìn thấy Phương Lâm thoải mái đáp ứng như vậy, mọi người đều sửng sốt. Ánh mắt Lư Cửu Hà chớp động, có phần bất ngờ.
Nhưng Khang Lộc không có suy nghĩ nhiều như vậy.
Lúc này hắn không kịp chờ đợi muốn ở trên người Phương Lâm phát tiết ra phẫn nộ mình tích tụ trong nhiều ngày nay.
Ngay lập tức, Khang Lộc trực tiếp đi tới một chỗ trống trải trong viện, cười gằn nói với Phương Lâm:
- Phương sư đệ, đi đến đây.
Mặt Phương Lâm mỉm cười, chậm rãi đi tới trước mặt Khang Lộc. Đám người Lư Cửu Hà lại đứng ở cách đó không xa.
Lư Cửu Hà mở miệng nói:
- Chẳng qua là sư huynh đệ luận bàn với nhau, không tổn thương hòa khí, điểm đến thì ngừng. Các ngươi đã hiểu rõ chưa?
Phương Lâm gật đầu, nói:
- Tất nhiên hiểu rõ.
Khang Lộc lại cười hì hì, nhìn Phương Lâm giống như nhìn một con mồi, nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không đả thương đến Phương sư đệ.
Tuy nói như vậy, nhưng Khang Lộc không dự tính sẽ hạ thủ lưu tình.
- Đã như vậy, các ngươi liền bắt đầu đi.
Lư Cửu Hà nói.
Khang Lộc sớm chờ những lời này. Lư Cửu Hà còn chưa nói dứt lời, hắn lại muốn xông về phía Phương Lâm.
- Hãy khoan đã!
Đúng lúc này, Phương Lâm đột nhiên nói.
Nhất thời thân hình Khang Lộc thoáng dừng lại, trên mặt có phần tức giận, nói:
- Phương Lâm, chẳng lẽ ngươi sợ rồi? Muốn lâm trận lùi bước sao?
Lư Cửu Hà cũng nhăn mày lại, không vui nói:
- Phương sư đệ, ngươi làm vậy là có ý gì?
Phương Lâm không để ý đến Khang Lộc, mà nhìn về phía Lư Cửu Hà, nói:
- Lư sư huynh nói Bách Niên Chi, có thể để cho chúng ta mở mang tầm mắt trước, sau đó ta sẽ cùng Khang sư huynh luận bàn cũng không muộn.
Lư Cửu Hà nghĩ thầm, để cho ngươi xem một chút cũng không sao. Dù sao ngươi cũng không lấy được.
Lập tức, Lư Cửu Hà trầm ngâm một lát, nói:
- Nếu sư đệ có yêu cầu này, vậy nhìn một lát cũng không sao.
Ngay lập tức, Lư Cửu Hà từ trong túi Cửu Cung lấy ra một gốc cỏ linh chi màu trắng sữa, có đã kích thước bằng đầu người trưởng thành, tản ra một mùi thơm kỳ lạ.
Không chỉ có Phương Lâm, ánh mắt Khang Lộc và mấy người khác cũng tập trung vào phía trên gốc Bách Niên Chi này, trong mắt lóe ra vẻ khát vọng.
Phương Lâm nhìn Bách Niên Chi này, thầm nghĩ linh chi này đã sắp mọc ra ám văn, tối thiểu cũng sinh trưởng năm trăm năm, so với Bách Niên Chi bình thường giá trị cao hơn một chút, xem như là đặc biệt hiếm thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!