Mười tám viên Nội Kình đan, Phương Lâm dự định lưu lại mười viên, tám viên còn lại đều bán đi.
Đương nhiên, Phương Lâm không tính lấy đan dược tới Đan các bán. Bởi vì Đan các thật sự quá lừa đảo. Nếu như bán đan dược của mình ở chỗ đó, chắc hẳn cuối cùng mình cũng không chiếm được bao nhiêu lợi ích.
Chỉ có điều loại chuyện bán đan dược này, còn có một cách khác. Phương Lâm tính bán Nội Kình đan cho những đệ tử Võ tông. Bước đầu tiên chính là phải khiến cho những đệ tử Võ tông đó biết trong tay mình có Nội Kình đan hiếm thấy mới được.
Hơn nữa, Phương Lâm từng nghe Hứa Sơn Cao nói, nếu như đệ tử chính thức tự ý bán đan dược ra bên ngoài, sẽ bị Đan các chèn ép và ngăn lại.
Trước đây cũng có một vài đệ tử chính thức chế luyện đan dược sau đó len lén bán cho đệ tử Võ tông, cuối cùng gặp các loại áp lực từ Đan các, vẫn phải ngoan ngoãn cầm đan dược giao cho Đan các bán.
Phương Lâm cũng đang lo lắng về vấn đề này.
Nếu chẳng may sau này đan dược của mình bán quá tốt, gặp phải Đan các chèn ép thì phải làm sao? Cho nên cũng cần suy nghĩ tốt về vấn đề này, để tránh cho đến lúc đó chân tay luống cuống.
Một người nghĩ tất nhiên khó có thể có một sách lược vẹn toàn. Phương Lâm liền đi tới chỗ của Hứa Sơn Cao. Người này lăn lộn ở đệ tử chính thức nhiều năm, hiểu biết được nhiều tình hình hơn Phương Lâm, có thể cung cấp cho Phương Lâm không ít ý kiến.
Hứa Sơn Cao nghe được Phương Lâm muốn tự mình bán đan dược ra ngoài, hắn có hơi giật mình. Nhưng suy nghĩ một chút, đây chính là phong cách hành sự của Phương Lâm, hắn lại không kinh ngạc nữa.
Hai người ngồi đối diện nhau, Hứa Sơn Cao nhíu mày, nói:
- Chuyện này cũng không dễ làm. Ta tin tưởng đan dược của Phương sư đệ khẳng định sẽ bán rất tốt. Nhưng vấn đề ở chỗ Đan các. Đan các chắc hẳn sẽ rất nhanh lại phát hiện ra. Đến lúc đó sư đệ sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
Phương Lâm hỏi:
- Vậy có biện pháp nào có thể giải quyết không?
Hứa Sơn Cao lắc đầu, nghiêm giọng nói:
- Đám đệ tử chúng ta làm sao có khả năng chống lại Đan các? Trước đây không phải không có ai từng nghĩ biện pháp, nhưng Đan các quá mức cường thế. Những mưu kế nhỏ, trò khôn vặt đó căn bản hoàn toàn không có tác dụng.
Dừng một chút, Hứa Sơn Cao còn nói thêm:
- Ta thấy sư đệ vẫn nên giao đan dược cho Đan các bán đi. Tuy rằng lợi ích sẽ bị Đan các lấy đi một ít, nhưng tốt ở chỗ ổn thỏa. Đến lúc đó ngươi cho những trưởng lão Đan các đó một ít lợi ích, ngươi ở trong Đan các cũng coi như có quan hệ nhân mạch, đi tới Đan các bán thứ gì, cũng có thể được giảm bớt.
Phương Lâm không nói gì. Ta chạy tới tìm ngươi nghĩ biện pháp, ngươi tự nhiên khuyên ta giao đan dược cho Đan các bán?
Phương Lâm nói:
- Nếu như thật sự không được, ta sẽ bán đan dược cho Đan các. Nhưng lúc này vẫn phải thử một chút.
Hứa Sơn Cao thấy Phương Lâm chấp nhất, trầm tư một chút, bỗng nhiên nói:
- Không bằng như vậy đi. Ta giới thiệu cho ngươi mấy đệ tử Võ tông, bảo bọn họ nhờ ngươi chế luyện đan dược. Ngươi mượn lý do này, bán đan dược trong tay cho bọn họ.
Phương Lâm ngẩn ra, lập tức vỗ đùi, nói:
- Biện pháp này tốt!
Nói xong, hắn lại cổ quái nhìn Hứa Sơn Cao, nói:
- Ngươi thật sự nghĩ ra được biện pháp này?
Trên mặt Hứa Sơn Cao lộ vẻ xấu hổ, cười gượng nói:
- Ta làm sao nghĩ ra được. Chỉ có điều trước đây từng có người làm như vậy, duy trì suốt một thời gian rất lâu mới bị người trong Đan các vô ý biết được. Lần này chúng ta hành sự cẩn thận một chút, cũng bảo những đệ tử Võ tông đó thận trọng hành sự, không nhất định sẽ bị Đan các phát hiện.
- Trước đây có người từng dùng sao? Vậy trước tiên cứ như vậy đã. Nếu như đến lúc đó thật sự bị Đan các phát hiện, lại nghĩ biện pháp khác.
Phương Lâm gật đầu nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!