Ánh sáng tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Chỉ là mấy lần hơi thở, lại làm cho cả Đan tông chấn động.
Sắc mặt Thẩm Phục trắng bệch, trên trán rịn ra giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, trong lòng đặc biệt không cam lòng và sợ hãi.
Những đệ tử chính thức vừa mắng chửi Phương Lâm, mỗi người đều câm nín, bị ánh sáng của bốn thánh này chấn áp, không nói ra được nửa lời.
Các đệ tử chính thức khác đều kinh ngạc nhìn Phương Lâm, trong lòng hâm mộ đố kị.
Lúc này, hai người áo đen ngồi xếp bằng ở trên tượng đá không còn duy trì được bình tĩnh, ánh mắt kinh ngạc nhìn tới trên người Phương Lâm.
Hứa Sơn Cao đứng ở bên cạnh Phương Lâm cũng có phần kinh ngạc, nhưng phần nhiều hơn chính là vui mừng bất ngờ.
Phương Lâm xem thường nhìn đám người Thẩm Phục, cao giọng nói:
- Có thấy không? Ta lại là người được bốn thánh ưu ái. Lời các ngươi vừa nói, bốn thánh đều nghe thấy được. Mỗi người các ngươi đều cẩn thận một chút. Bốn thánh sẽ không dễ dàng tha cho các ngươi đâu.
Đám người Thẩm Phục nghe vậy, đều bị dọa cho giật mình. Tuy rằng không quá tin tưởng, nhưng vừa rồi bốn thánh hiển linh hiện tượng kỳ lạ quá dọa người, thà tin rằng có không thể tin là không. Những người vừa rồi mắng chửi quát Phương Lâm, trong lòng đều có phần bất an.
Thẩm Phục nắm chặt nắm đấm. Hắn không tin bốn thánh trừng phạt gì đó. Nhưng ánh sáng bốn thánh lại xuất hiện vì Phương Lâm, khiến cho hắn không có cách nào làm gì Phương Lâm cả.
Trong lòng Thẩm Phục đố kị vô cùng.
Vì sao bốn thánh lại ưu ái Phương Lâm? Phương Lâm hắn có tài đức gì? Dựa vào cái gì có được ánh sáng bốn thánh soi sáng?
- Chúng ta đi!
Thẩm Phục nổi giận gầm lên một tiếng, vô cùng không cam lòng vội vàng rời đi. Đám người theo đuôi Thẩm Phục người cũng theo sát phía sau, hoàn toàn không dám liếc mắt nhìn Phương Lâm thêm.
Các đệ tử chính thức khác đều lộ vẻ châm biếm.
Thẩm Phục này tới không có ý tốt, vốn dự định gây khó dễ cho Phương Lâm, không nghĩ tới lại mang đá đập vào chân mình, trái lại bị Phương Lâm trấn trụ.
- Hứa sư huynh, chúng ta vào thôi.
Phương Lâm nói.
Hứa Sơn Cao liên tục gật đầu. Ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của rất nhiều đệ tử chính thức, hai người đi vào trong Đan các.
Đan các tổng cộng có ba tầng, không gian của tầng một cực lớn. Sau khi Phương Lâm và Hứa Sơn Cao đi vào, liền thấy từng hàng cái giá trưng bày được đặt chỉnh tề. Phía trên cái giá có đặt đủ loại.
Ở cửa chính, một lão nhân áo xanh, tuổi già sức yếu ngồi xếp bằng, thoạt nhìn mệt mỏi muốn ngủ.
Hứa Sơn Cao khẽ nói ở bên tai Phương Lâm:
- Đây là Cố trưởng lão, Đan các tầng một chính là do hắn phụ trách.
Phương Lâm gật đầu, khẽ hành lễ với Cố trưởng lão này, cung kính nói:
- Đệ tử Phương Lâm, muốn mua một ít cây non thảo dược.
Đôi mắt mờ đục của Cố trưởng lão hơi mở ra, liếc mắt nhìn Phương Lâm, lập tức chỉ vào một loạt giá gỗ cách đó không xa.
- Đa tạ.
Phương Lâm nói một tiếng, lập tức đi cùng Hứa Sơn Cao tới trước hàng giá gỗ này. Quả nhiên tất cả đều là cây non thảo dược. Mỗi một loại đều giải thích rõ ràng, đặc biệt dễ dàng lựa chọn.
Ánh mắt Phương Lâm đảo qua, cầm hai loại cây non, sau đó chuyển tới giá gỗ khác, lại cầm ba loại.
Liên tiếp bảy cái giá gỗ đều để cây non thảo dược. Phương Lâm chọn lựa hơn mười loại. Thấy tạm đủ, hắn liền trở lại chỗ của Cố trưởng lão.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!