Bước chân Phương Lâm chợt dừng lại, nhếch miệng cười, nói:
- Ngươi tên gì? Ta làm gì ngươi sao?
- Dừng tay!
Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên. Phương Lâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử trung niên nhanh chóng đi đến. Đi theo phía sau hắn là Khang Lộc đang cười lạnh.
Sắc mặt Phương Lâm bình tĩnh, trong lòng đại khái đã có suy đoán đối với chuyện vừa xảy ra.
- Ngô trưởng lão, Phương Lâm muốn giết Tôn Hạo, còn muốn giết ta!
Nữ đệ tử kia nhìn thấy có người tới, nhất thời giống như nhặt được cứu tinh, vội vàng la lớn.
Trong lòng Phương Lâm phiền não. Nữ nhân này thật đúng là đủ đáng ghét.
Gương mặt Ngô Chấn bình tĩnh, nhìn Tôn Hạo thê thảm trên mặt đất, lại nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay của Phương Lâm, nhất thời phẫn nộ quát:
- Phương Lâm, ngươi quá càn rỡ!
- Trưởng lão, không thể nghi ngờ hành động này của Phương Lâm chính là tàn hại đồng môn, lẽ ra nên phạt nặng.
Khang Lộc lập tức nói.
Một đám nữ đệ tử xung quanh đều không ngờ được sự việc sẽ phát triển trở thành như vậy. Bọn họ đều có phần đồng tình nhìn Phương Lâm.
Ngô Chấn nhìn Phương Lâm, lại nhìn nữ đệ tử kêu to kia, hỏi nàng:
- Tào Anh, nói lại mọi chuyện đã xảy một lần.
Nữ đệ tử tên là Tào Anh kia lập tức chỉ vào Phương Lâm, thần sắc phẫn nộ nói:
- Phương Lâm vô duyên vô cớ đả thương Tôn Hạo sư đệ, còn muốn xuống tay với ta. May là các vị sư tỷ sư muội ở đây, trưởng lão và Khang Lộc sư huynh tới kịp thời, bằng không sợ là ngay cả ta cũng sẽ bị Phương Lâm hạ độc thủ. Vẫn mong trưởng lão minh xét, trừng phạt Phương Lâm vô pháp vô thiên này.
Trên mặt những nữ đệ tử khác đều lộ vẻ chán ghét. Tào Anh này cố ý nói như vậy, hoàn toàn là muốn dồn Phương Lâm vào chỗ chết.
Trên mặt Tào Anh còn có vẻ kinh hoàng, nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh. Phương Lâm à Phương Lâm, đắc tội Khang Lộc sư huynh, xem lần này ngươi còn giãy giụa thế nào?
Khang Lộc kiểm tra thương thế của Tôn Hạo một chút, nhất thời không kìm được, nổi giận nói:
- Phương Lâm người này hạ thủ thật ác độc. Tôn Hạo sư đệ thương thế rất nặng, trưởng lão nhất định phải chủ trì công đạo cho Tôn Hạo sư đệ.
Ngô Chấn gật đầu, lập tức nhìn về phía Phương Lâm, lãnh đạm thản nhiên nói:
- Tội nhân Phương Lâm, ngươi có biết tội của ngươi không?
Phương Lâm móc móc lỗ tai, hoàn toàn không sợ hãi. Động tác này khiến cho Ngô Chấn càng căm tức hơn.
- Ngô Chấn trưởng lão đúng không?
Từ đầu tới cuối trưởng lão đều nghe Khang Lộc và nữ nhân xấu xí này nói, tại sao không nghe ta nói về chuyện đã xảy ra?
Phương Lâm không mặn không nhạt nói.
Nghe được Phương Lâm gọi mình là nữ nhân xấu xí, Tào Anh thiếu chút nữa phát điên. Mình xấu chỗ nào? Luận về diện mạo, mình ở trong nữ đệ tử Đan Đồng, tốt xấu cũng đứng trước năm. Nhất định là tiểu tử Phương Lâm này mắt mù. Đúng, nhất định là vậy.
Thần sắc Ngô Chấn lạnh lùng, nói:
- Ngươi phạm phải tội lớn, không cần nhiều lời, quỳ trên mặt đất chờ xử lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!