Chương 16: Danh Tiếng Của Hứa Sơn Cao

Nghe vậy, Hứa Sơn Cao nhất thời nổi giận nói:

- Hác sư huynh, ta luyện đan cho sư huynh, tất nhiên là cần thù lao. Chẳng lẽ Hác sư huynh muốn khi dễ người khác sao?

Sắc mặt Hác Như Long ửng đỏ, có phần tức giận thở hổn hển nói:

- Ta đã nói hôm nay quên, ngày mai nhất định trả lại cho ngươi.

Hứa Sơn Cao trực tiếp ngăn cản ở trước mặt Hác Như Long, không cho hắn ra khỏi viện của mình.

- Hác sư huynh, đệ tử Đan tông chúng ta luyện đan cho đệ tử Võ tông các ngươi, thời gian qua đều làm theo nhu cầu. Hành vi của Hác sư huynh hôm nay, sợ là muốn phá hỏng quy củ. Hứa Sơn Cao ta không đáp ứng, đệ tử Đan tông ta sợ rằng cũng sẽ không đáp ứng.

Hứa Sơn Cao nhìn chằm chằm vào Hác Như Long, lạnh lùng nói.

Trong lòng Hác Như Long thầm tức giận. Nếu như là bình thường Hứa Sơn Cao dám nói chuyện với hắn như thế, hắn đã sớm một tát đánh qua.

Nhưng lúc này Hác Như Long đuối lý.

Cầm đan dược người ta chế luyện lại không giao thù lao, vốn chính là không hợp quy củ. Nếu như còn ra tay đánh Hứa Sơn Cao, vậy thật sự sẽ lớn chuyện.

Quy định hai tông làm theo nhu cầu đã được lưu lại từ rất sớm, trở thành nhận thức chung. Bất kỳ một đệ tử Võ tông nào cũng không thể cầm đan dược do đệ tử Đan tông chế luyện lại không giao thù lao.

Nếu thật làm như vậy, sẽ bị tất cả đệ tử Đan tông đưa vào sổ đen, sau này cũng sẽ không có đệ tử Đan tông nào luyện đan cho hắn.

Hác Như Long cũng không dám làm người đứng đầu thiên cổ. Nếu như thật sự ầm ĩ làm lớn chuyện, sau này hắn đừng mong nhờ đệ tử Đan tông khác luyện đan.

Đối mặt với Hứa Sơn Cao quyết không buông tha, Hác Như Long thực sự cảm thấy đau đầu, lập tức nói:

- Vậy ngươi muốn thế nào? Bằng không ta không lấy đan dược này nữa.

Hứa Sơn Cao vừa nghe, càng thêm tức giận, nói:

- Hác sư huynh đang đùa ta sao? Ta phí công phí sức luyện đan cho sư huynh, ba ngày cũng không có chợp mắt. Sư huynh nói một câu không cần là xong sao? Đi thôi. Chúng ta đến chỗ của trưởng lão nói cho ra lẽ.

Nói xong, hắn lại muốn lôi kéo Hác Như Long đi ra ngoài.

Hác Như Long nghe thấy vậy thực sự hoảng sợ, vội vàng hất tay Hứa Sơn Cao ra, hung hăng trợn mắt nhìn Hứa Sơn Cao, nói:

- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

Hứa Sơn Cao cau mày, nói:

- Như vậy đi, đan dược ngươi lấy đi. Chỉ có điều ngươi phải viết một giấy nợ. Nếu như ngày mai không đưa thù lao tới, ta sẽ cầm giấy nợ đi tìm trưởng lão, sau đó tới Võ tông các ngươi đòi một công đạo.

Hác Như Long thực sự bị Hứa Sơn Cao làm cho tức giận đến ngứa răng, hận không thể hung hăng đánh Hứa Sơn Cao mấy quyền.

- Sư huynh muốn làm gì?

Chẳng lẽ muốn đánh ta sao? Ta lại nói cho sư huynh biết, nếu như sư huynh đánh ta, ta lại qua tìm trưởng lão.

Hứa Sơn Cao nhìn thấy sắc mặt Hác Như Long xám xịt, vội lui về phía sau mấy bước, có chút căng thẳng nói.

Hác Như Long một bụng đầy lửa giận không có chỗ phát tiết, càng nhìn Hứa Sơn Cao này càng cảm thấy đáng giận, lập tức quát lớn:

- Viết thì viết.

Cầm giấy bút tới đây.

Hứa Sơn Cao không hề động đậy, mà nhìn chằm chằm vào Hác Như Long nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!