Chương 13: Đối Đáp Trôi Chảy

Vẻ mặt Phương Lâm bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười, nhìn về phía Triệu Đăng Minh hơi ôm quyền, nói:

- Hồi bẩm trưởng lão, vấn đề này đệ tử vừa vặn biết.

Triệu Đăng Minh nhíu mày, nói:

- Ngươi thật sự biết? Nếu như nói năng bậy bạ, lão phu tất nhiên sẽ không buông tha cho ngươi!

Phương Lâm cười hì hì, hoàn toàn không quan tâm tới tiếng quát của Triệu Đăng Minh, nói:

- Theo như lời trưởng lão nói, vật đó chắc là Kim Tiêu quả.

Lời này vừa nói ra, Triệu Đăng Minh nhất thời lộ vẻ kinh hãi. Không ít đệ tử Đan Đồng phía dưới cũng bừng tỉnh hiểu ra.

- Kim Tiêu quả? A! Hóa ra là Kim Tiêu quả! Ta tại sao không có nghĩ tới chứ?

- Toàn thân màu nhạt vàng, sờ vào cảm thấy ấm áp, có mùi khó ngửi, sớm nở tối tàn, mười năm chín. Thật sự là Kim Tiêu quả!

- Phương Lâm này nhanh như vậy đã nghĩ đến Kim Tiêu quả, thật sự lợi hại!

Vẻ mặt Lục Tiểu Thanh đầy vui mừng bất ngờ. Nàng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ tới là Kim Tiêu quả. Phương Lâm lại một lời nói ra được, thật sự vượt ra ngoài dự đoán của nàng.

Tôn Hạo cắn chặt răng.

Hắn vẫn mong chờ nhìn thấy Phương Lâm xấu mặt, lại một lần nữa thất vọng.

Khuôn mặt Khang Lộc thâm trầm. Những đệ tử Đan Đồng bên cạnh, mỗi một người đều đưa mắt nhìn nhau, im lặng không có lên tiếng.

- Khang sư huynh, Phương Lâm này chẳng lẽ là vận khí tốt nói bừa cũng trúng sao?

Một đệ tử Đan Đồng thận trọng nói.

Khang Lộc liếc mắt nhìn hắn, hừ một tiếng không nói lời nào.

- Tuyệt đối là nói bừa. Ngay cả những đệ tử Đan Đồng lâu năm như chúng ta cũng không nghĩ ra được là Kim Tiêu quả. Phương Lâm hắn làm sao có thể đoán được?

- Không sai.

Ngay cả Bách Thảo viên hắn còn không mấy khi đi qua, làm sao có thể biết được đáp án? Nhất định là nói bừa.

- Tiểu tử này vận khí thật tốt.

Chỉ có điều tiếp theo hắn sẽ không có vận khí tốt như vậy đâu.

Những người đi theo Khang Lộc mỗi người đều không tin, đều nhận định Phương Lâm là có vận khí tốt nói bừa cũng trúng.

Chỉ có Khang Lộc, sắc mặt thật sự không dễ nhìn.

Trong lòng hắn cảm thấy Phương Lâm sợ rằng không phải là nói bừa.

Triệu Đăng Minh rất nhanh đã thu lại vẻ kinh hãi trên mặt. Dù sao hắn cũng là trưởng lão. Mặc dù trong lòng còn kinh ngạc, hắn cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.

- Rất tốt.

Không hổ danh là nhân tài kiệt xuất trong đám đệ tử mới tới lần này. Ngươi lại nghe kỹ vấn đề thứ hai của lão phu. Cũng sẽ không đơn giản giống như vấn đề đầu tiên đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!