Hắn cùng một nhóm người nói chuyện cách đó không xa, tuy ta không nghe thấy nhưng lại nhìn hiểu.
Nói thật, hắn bận, ta còn bận hơn cả hắn.
Ta ghi nhớ từng chi tiết về việc Mạnh Thanh Chu thông đồng với giặc, buôn lậu vũ khí.
Đồng bọn của hắn, sào huyệt của hắn, đường đi của hắn, thủ đoạn của hắn...
Mỗi tối trước khi ngủ, ta đều nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần.
23.
Cuối mùa thu, đoàn người cuối cùng cũng đến biên ải.
Mạnh Thanh Chu chơi với ta vài ngày, còn mời cho ta một vị sư phụ người Hồ, chuyên dạy ta làm bánh Hồ.
Lúc hắn đến trù phòng, ta vừa mới làm nổ nồi.
Trong đĩa bánh đen thui, hắn ghét bỏ cầm một cái lên.
"Nàng muốn đầu độc ta sao?"
Ta rút tay khỏi bột mì, giật lấy bánh, lườm hắn.
"Ngươi có muốn ăn cũng chưa xứng đâu."
Quay mặt đi, ta bưng một bát váng sữa dê đưa cho hắn, thản nhiên nói:
"Đây mới là của ngươi."
Sắc mặt Mạnh Thanh Chu từ đen sì chuyển sang dễ chịu hơn, hắn uống cạn váng sữa dê, nói với ta rằng phải ra ngoài một chuyến.
Đi gặp bạn.
Ta cười: Bạn nào? Thác Bạt?
Hắn lập tức dừng bước, quay đầu nhìn ta, há miệng nhưng phát hiện không thể thốt ra một chữ nào.
Ta đã bỏ thuốc khiến người ta không thể nói, không thể cử động vào bát váng sữa dê kia.
Phương Tất Hoài và Dương Phó tướng bước vào, những thị vệ bên cạnh Mạnh Thanh Chu đã bị xử sạch.
Hắn trơ mắt nhìn Phương Tất Hoài tráo đổi y phục với hắn, lấy lệnh bài của hắn, đội nón che mặt của hắn.
Lần ám sát Thác Bạt này, hung hiểm khó lường, ta có chút không nỡ để Phương Tất Hoài mạo hiểm.
Y nhặt chiếc bánh Hồ cháy đen cắn một miếng, khó ăn đến mức khiến người ta bật cười.
Y dùng ngón tay cái lau nước mắt ta, xoa xoa tóc ta, trêu chọc:
"Bữa tối có thể làm ra thứ gì ra hồn không, thưởng cho nam nhân của ngươi."
Ta khịt mũi, đảm bảo:
"Mẻ tiếp theo ra lò, chắc chắn sẽ rất ngon."
Chàng chắc chắn phải bình an trở về, đích thân nếm thử nhé.
24.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!