Chương 8: (Vô Đề)

Nam nhân này vô tình đến mức khiến ta cảm thấy ghê tởm.

Ngày hắn vứt bỏ ta, sắc mặt cũng giống như lúc này.

Một người cao quý như Chu Nhược, trong mắt hắn cũng có thể tùy tiện giết, có lẽ Mạnh Loan Loan năm đó đối với hắn mà nói, còn chẳng được tính là con người.

Ta cúi đầu cười khổ, lười nhác nhìn tiếp, quay đầu lại thì thấy ở phía không xa, Phương Tất Hoài đang đứng ở hành lang nhìn sang.

Nghe nói Mạnh Quốc công gần đây thường xuyên tỏ ý muốn kết giao với y, quyết tâm muốn kéo y về phe mình.

Hình như... mới nửa tháng không gặp.

Trên cằm y đã lún phún râu.

Ta hơi ngứa tay, muốn cạo râu cho y.

Một lát sau, trên hành lang lại xuất hiện một bóng hồng, Mạnh Khúc Doanh nhấc váy chạy về phía y.

Y thở dài, nhấc chân rời đi.

21.

Ta hỏi Mạnh Thanh Chu, Phương Tất Hoài nhìn thấy ta ở đây, có gây ra phiền phức gì không.

Hắn tiến lại gần ta, cười híp mắt.

"Cuối cùng cũng thuần hóa được sói mắt trắng rồi, còn biết lo lắng cho ta."

Lòng tin và sự ỷ lại của hắn đối với ta ngày càng tăng.

Yên tâm đi.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Mạnh Thanh Chu rất tự tin:

"So với việc vì ngươi mà trở mặt với phủ của ta, ta nghĩ, hắn có lẽ muốn làm rể quý của phủ ta hơn."

Khi hắn nói lời này, đã có hơi say, giọng điệu mang theo vẻ khinh thường.

Đối với những người như hắn, tất cả mọi người, mọi chuyện trên đời, đều có thể dùng tiền bạc và quyền lực để giải quyết.

Ta không tỏ ý gì, chỉ khẽ cười, mang theo sự mị hoặc.

Mạnh Thanh Chu từ từ tiến lại gần, ta liếc nhìn hắn, khi hắn đến gần, ta giẫm một chân lên n.g.ự. c hắn, đạp hắn ngã xuống đất.

Huấn luyện chó, phải vừa cho ăn vừa dùng gậy đánh.

"Mạnh Thanh Chu, ta đến phủ của ngươi, không phải để hạ mình ngủ với ngươi."

Ta đã nói từ trước, chuyện không danh không phận, ta không làm.

Hắn muốn nuôi ta thì nuôi, nếu thấy mình thiệt thòi, ta sẽ đi.

Mạnh Thanh Chu nhịn rồi lại nhịn, không nỡ nổi giận với ta.

Nhưng sau đêm đó, hắn liên tục mấy ngày không đến tìm ta.

Ta hiếm khi được nhàn rỗi, không nhìn thấy hắn, thật sự ăn ngon ngủ kỹ, sống rất thoải mái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!