Chương 6: (Vô Đề)

16.

Người vừa đến tiên khí tung bay, là tài nữ nổi tiếng kinh thành, muội muội ruột của Mạnh Thanh Chu, Mạnh Khúc Doanh.

Nàng ta mang theo vẻ kiêu ngạo thoát tục, khi nhìn ta, nàng ta vẫn bình tĩnh, quý phái, không có chút cảm xúc thừa thãi nào.

Ta nhìn ra nàng ta thích Phương Tất Hoài nhưng nàng ta căn bản không coi ta là đối thủ, không để ta vào mắt.

Thấy Phương Tất Hoài buông tay, nàng ta hài lòng mỉm cười, lấy một chiếc hầu bao từ trong tay áo ra đưa tới.

"Lần trước thấy hầu bao của ngài không được đẹp, đây là lần đầu ta làm, ngài đừng chê."

Phương Tất Hoài cụp mắt, không nhìn nàng ta, chỉ nói: Không hợp.

Y xoay người, bế ta lên xe ngựa, lạnh lùng liếc nhìn Mạnh Thanh Chu, mắng một câu: Phế vật.

Cách một lớp cửa sổ xe, ta nghe thấy tiếng Chu Nhược bị Mạnh Thanh Chu đẩy ra, tiếng khóc nức nở hòa vào vào tiếng vó ngựa.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Phương Tất Hoài đen mặt bôi thuốc cho ta, mắng:

"Không cho nàng xen vào chuyện của lão tử, nàng lại để ngoài tai, phải không!"

"Lão nương thèm quản chuyện của chàng chắc? Lão nương chỉ đang báo thù cho chính mình."

Ta đầy bụng tức giận, giật lấy hầu bao bên hông y, cười lạnh:

"Chê tay nghề của ta kém thì đừng dùng!"

Ngày hôm sau, Phương Tất Hoài hồi phủ trễ.

Vết thương trên mặt đã có người cẩn thận bôi thuốc, hầu bao bên hông cũng đã thay sang cái khác.

Là cái do Mạnh Khúc Doanh làm.

Ta và y chiến tranh lạnh.

Ta chuyển đến Tây Uyển đã hơn một tháng, Phương Tất Hoài chưa từng đến thăm ta.

Bên ngoài lời đồn đại bay đầy trời, toàn nói về việc hắn và Mạnh Khúc Doanh xứng đôi ra sao, là một cặp tài tử giai nhân thế nào.

Còn nói ta tính tình quái gở, đánh đập phu quân, không biết điều quyến rũ Mạnh Thanh Chu, đắc tội với Chu Nhược, nếu bị hưu thì cũng đáng đời.

Ta ngồi bên hành lang, đối diện với ánh trăng, tự rót rượu tự uống, nghĩ đến Phương Tất Hoài, lại nghĩ đến mất ngủ.

Những ngày sống một mình, ta dần nghiện rượu.

Mạnh Thanh Chu ngồi xuống bên ta, ta ngẩng đầu lên, nhìn y phục dạ hành của hắn, ta bật cười.

"Lần đầu tiên trong đời, ta vì một nữ nhân mà vụng trộm, cô nương còn không thưởng cho ta một ngụm rượu sao?"

"Ta không cầu xin ngươi đến, ngươi cũng không phải Phương Tất Hoài đáng ghét, đến đây cũng chỉ khiến ta thêm thất vọng."

Ta gục đầu xuống, hắn ngồi xổm trước mặt ta, nắm lấy tay ta, cẩn thận lau những ngón tay nứt nẻ của ta.

"Móng tay đều bị xước hết rồi, không đau sao?"

Ấm ức đầy bụng ta hóa thành nước mắt và phẫn nộ, ta giơ tay tát hắn một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!