Chương 3: (Vô Đề)

Chẳng qua nói đi nói lại, chỉ có ta là khổ, vốn chỉ muốn tìm một lang quân như ý, sống cuộc đời an an ổn ổn.

Không ngờ rằng người ta là đại la thần tiên hạ phàm lịch kiếp, một khi trở về vị trí, phải dùng mạng ta để tiễn đưa.

8.

Món tráng miệng sau bữa ăn là tuyết hoa lạc, khi dâng lên, Chu Nhược như vô tình nhắc đến:

"Trong này bỏ thêm cả bột hạch đào, chắc không có ai trong chúng ta không ăn được chứ?"

Ta không chỉ không ăn được bạch đào, mà còn không thể chạm vào.

Năm đó Mạnh Thanh Chu bảo ta bóc vỏ bạch đào cho Chu Nhược, mười ngón tay của ta sưng lên như bị kẹp cửa.

Sau hai năm điều trị, tuy không còn nghiêm trọng như vậy nữa nhưng đại phu đã dặn, đồ không nên ăn thì vẫn không nên đụng vào.

Bàn tay đang cầm bát của ta khựng lại, ta biết Chu Nhược đang nhìn chằm chằm ta, nếu không ăn, khó tránh khỏi khiến nàng ta nghi ngờ.

Ta múc một miếng vào miệng, khen:

"Vị mềm mịn, ngọt mà không ngấy, đồ ăn trong phủ Thái úy quả nhiên món nào cũng tinh xảo."

Chu Nhược thở phào nhẹ nhõm, vui mừng ra mặt, Chu phu nhân trừng nàng ta một cái.

Nàng ta cười với ta:

"Nương tử thích ăn, vậy thì ăn nhiều một chút."

Ta gật đầu, lại cố nhét thêm nửa bát tuyết hoa lạc vào bụng.

Nửa canh giờ sau, ta trao đổi ánh mắt với Tước Trúc, nàng ấy hiểu ý, lui ra khỏi phòng.

Một lát sau, có người đột ngột đến báo:

"Nương tử Phương gia mau đi xem đi, nha đầu bên cạnh người không ổn rồi."

Ta giật mình, vốn định để Tước Trúc ở ngoài kéo dài thời gian, đến lúc đó ta mượn cớ đi tìm nàng ấy để lui ra, tìm chỗ vắng ăn thuốc giải dị ứng, sao lại xảy ra chuyện thật rồi?

Chu phu nhân khách sáo hai câu, hỏi có nghiêm trọng không.

Người kia đáp:

"Cũng không phải chuyện gì lớn."

Ta chỉ trả lời qua loa, bảo mọi người cứ tiếp tục vui vẻ, đừng vì chuyện nhỏ mà mất hứng.

Ta đi theo sai vặt đến tận hậu viện, hắn đứng trước xe ngựa nhà ta chìa tay ra, mời ta lên xe.

Ta vén rèm xe, liền thấy Tước Trúc đang quỳ bên trong, nửa mặt sưng húp, nước mắt lưng tròng nhìn ta.

Mạnh Thanh Chu ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm viên thuốc giải dị ứng của ta, đưa lên mũi ngửi.

Hắn nhìn ta đầy chế giễu, cười hỏi:

"Giờ ngươi họ gì ấy nhỉ?"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ta không cần trả lời, hắn liền nói tiếp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!