5.
Vào ngày yến tiệc, ta theo Phương Tất Hồi đi chào hỏi mọi người.
Ánh mắt của Mạnh Thanh Chu dừng lại trên người ta, vừa đau đớn vừa căm hận, như thể ngày đó chính ta là người bỏ rơi hắn.
Ta cố tình dựng một sân khấu kịch ở vườn mai, trên sân khấu diễn vở Nợ uyên ương, ta còn ngâm theo dưới sân khấu.
Mạnh Thanh Chu đứng gần đó, hắn chắc chắn sẽ nghe thấy.
Hắn cụp mắt, không nói gì, Chu Nhược nhiều lần bắt chuyện, đều bị ánh mắt hắn dọa.
Đến lúc thấy quá phiền, hắn đứng dậy rời tiệc, không biết đi nơi nào.
Sắc mặt Chu Nhược không được tốt, nàng ta nhân cơ hội này, lên tiếng làm khó ta:
"Phu nhân hát hay thật, có từng học hí chưa?"
Học hí, là việc hèn hạ trong mắt quý tộc.
Có người hùa theo:
"Hay phu nhân lên sân khấu hát một bài, cho chúng ta mở mang tầm mắt."
Ta chưa bao giờ ngẩng cao đầu với thân phận đào kép này, ta thích hát, chỉ là bây giờ, không thể hát nữa rồi.
Tiếng xúi giục nổi lên không ngừng, mọi người chờ xem trò cười.
Phương Tất Hồi một bước lên mây, không ít người không ưa y, muốn hạ bệ y, muốn ybiết điều, nghĩ đủ mọi cách để bôi nhọ y.
Y chẳng để tâm, lập tức cắm mạnh con d.a. o chặt thịt xuống bàn.
"Đột nhiên thèm lưỡi heo ghê."
Y dùng khăn lau tay, lười biếng nói:
"Đặc biệt là loại lắm mồm lắm miệng, đồ tươi cắt xuống, ăn sống dai lắm, các vị phu nhân cũng thử xem?"
Y nhìn quanh, cười tươi như hoa, trông rất hòa nhã.
Ngừng một lúc, y lại đổi giọng:
"Vừa nãy các ngươi đang nói gì, đừng dừng lại, nói tiếp đi."
Bốn phía im lặng như tờ, không ai đáp lại.
6.
Ta đi vào hậu trù giám sát đồ ăn, lúc đi ngang qua đường tắt, lại đột nhiên bị người khác kéo vào phòng.
Mạnh Thanh Chu mắt đỏ ngầu, hắn ép ta vào cửa:
"Mạnh Loan Loan, ngươi định diễn trò với ta đến bao giờ?"
Ta kinh hô:
"Lại là ngươi? Buông ta ra! Ta không quen Mạnh Loan Loan nào hết, thế tử gia đừng có nhận nhầm người!"
Bây giờ ta tên là Tùy Tân Ý, tùy tâm tùy ý, là Phương Tất Hồi đặt cho ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!