Chương 7: Dạ tập

Lang Tuấn Hiệp! Đoạn Lĩnh hốt hoảng lay động Lang Tuấn Hiệp, không ngừng gọi tên y, chỉ là đối phương lại không phản ứng chút nào, đột nhiên tuyết đọng trên tàn cây tùng cạnh đó sụp xuống, rơi đầy người Đoạn Lĩnh.

Một khắc kia, Đoạn Lĩnh thậm chí không rảnh ngẫm nghĩ đến sự kiện đột phát này, trong đầu cậu chỉ tràn đầy sợ hãi xoay quanh không ngừng, rất nhanh liền bị một ý niệm coi như trọng yếu hơn chiếm lấy —— người nọ nhất định là lạnh đến bất tỉnh.

Tuy rằng Đoạn Lĩnh vô pháp giải thích được vết máu trên người Lang Tuấn Hiệp, càng không biết y đã trải qu chuyện gì, thế nhưng vô luận như thế nào cậu cũng phải xử lý cho tốt.

Cậu gian nan thử di động Lang Tuấn Hiệp, kéo y vào trong phòng khách, sau khi làm xong Đoạn Lĩnh rõ ràng hao phí khí lực quá lớn, mà trong suốt quá trình Lang Tuấn Hiệp cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Đoạn Lĩnh lại gọi y vài tiếng, lại đưa tay lên trước mũi cảm nhận hơi thở đối phương, phát hiện hô hấp vẫn đều đặn, chỉ là làn môi trắng đến dọa người.

Phải đi nhóm lửa, Đoạn Lĩnh vừa nghĩ vừa tìm khắp nơi, chạy hết một vòng nhà mới cuối cùng cũng tìm được than củi cùng với một cái lò than trong nhà bếp, liền bắt đầu nhóm lửa trong phòng khách.

Phòng trong còn có đệm chăn, cậu lập tức đem đệm chăn đặt ở một bên, lúc này mới phát hiện trên người Lang Tuấn Hiệp không ngừng chảy máu.

Đoạn Lĩnh bất giác đưa mắt lần theo vết máu, ngược về ngưỡng cửa có một vũng máu đọng, dọc ra đến nền tuyết lúc nãy là một chuỗi dài ấn ký rõ ràng.

Từng giọt từng giọt máu dẫn dắt ánh mắt cậu nhìn về phía cửa đại viện, một đường thông đến con ngõ dài lúc nãy bọn họ đi qua chỉ thẳng ra ngoài, lại khuất sau một cái cua ngoặt hướng về phía đường lớn.

Đoạn Lĩnh tìm tòi trên người Lang Tuấn Hiệp mấy lần cũng không thấy thuốc trị thương, chỉ có một cái hà bao nhỏ, bên trong chứa giấy chứng sinh của cậu. Làm sao bây giờ đây?

Sắc mặt Lang Tuấn Hiệp trắng bệch, hiển nhiên đã hết sức yếu ớt, còn bắt đầu sốt cao, Đoạn Lĩnh chỉ đành cầm lấy ít bạc ra ngoài mời đại phu.

Ngã bệnh phải mời đại phu, xem bệnh bốc thuốc, lúc trước ở Đoạn gia, mọi người vẫn thường sai cậu làm chạy vặt đến hiệu thuốc mua đồ.

Trong lúc Thượng kinh yên tĩnh nhất vẫn có những lực lượng thần bí dạ hành, trong đêm băng lạnh, Vũ Độc vóc người cao gầy không biết từ đâu xuất hiện, trên người mặc áo vải bông rách rưới, đội nón sa, ngón tay tiêm gầy đùa giỡn xoay vòng một cây chủy thủ, đi qua từng nhà, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu lắng nghe.

Một gã hắc y nhân đi ở phía sau hắn, nghi thần nghi quỷ quan sát xung quanh.

Vũ Độc:

"Nếu phát hiện được manh mối cũng không nên tự ý hành động."

Hắc y nhân cười lạnh nói:

"Vũ Độc! Chớ quên, tướng quân chỉ phái ngươi đến hiệp trợ ta! Trên người y có vết thương, còn có thể bỏ chạy bao xa?"

"Công lao này không ai dám tranh đoạt cùng Chúc huynh, nếu huynh chê ta làm hỏng chuyện tốt xin cứ tự đi tìm người." Vũ Độc nói.

Hắc y nhân kia thoáng nhìn Vũ Độc cười lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào liền xoay người ly khai, ẩn vào bóng tối của một viện tử gần đó.

Vũ Độc trầm ngâm trong chốc lát, dõi mắt về nơi xa xăm, cất bước đi về phía thị tứ trên đường lớn.

Điều kiện gõ cửa sau của Vinh Xương đường, tránh khỏi gió tuyết lắc mình đi vào.

"Đại phu đã đến nhà khác khám chẩn rồi, có bệnh gì?"

Chảy máu! Đoạn Lĩnh khẩn cầu,

"Người đã bất động! Đại phu lúc nào trở về?"

Bị thương thế nào? Chưởng quỹ không nhịn được hỏi,

"Nam hay nữ? Bệnh nhân bao nhiêu tuổi?"

Đoạn Lĩnh liên tục khoa tay múa chân, lo lắng vạn phần, chưởng quỹ say đến mắt mông lung, chỉ nói cho cậu biết đại phu hiện tại không ở đây, mà đã đến một nhà cách hai dãy phố khám chẩn.

Buổi tối lúc chưởng quỹ cùng đại phu đang uống rượu thì góc đường đông có một sản phụ khó sinh, đại phu liền xách hòm thuốc đi xem rồi, về phần chính xác là hộ nào thì chưởng quỹ cũng không hỏi rõ.

Nhìn thấy Đoạn Lĩnh cũng sắp phát điên rồi, chưởng quỹ say khướt chậm rãi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!