Chương 5: Biệt ly

"Dừng tay! Mau dừng tay!"

Tiếng vang rốt cục cũng kinh đông Lang Tuấn Hiệp, chỉ thấy y nhanh như gió lao tới, phu tử theo sát phía sau giận dữ hét to: Mau! Mau dừng tay!

Đám hài đồng lập tức tự giác thối lui đến sau tường, hài tử cao cao nọ muốn chạy đi, phu tử nổi giận đùng đùng tiến lên bắt người. Lang Tuấn Hiệp sắc mặt trắng bệch ôm lấy Đoạn Lĩnh, kiểm tra thương thế cho cậu.

"Vì sao không gọi ta?!"

Lang Tuấn Hiệp nổi giận, quả thực ăn đủ cái tính tình này của Đoạn Lĩnh, nếu cậu kêu, Lang Tuấn Hiệp hiển nhiên có thể phát hiện bên ngoài xảy ra chuyện, vậy mà người này cứ cố ý không kêu một tiếng, y nghe tiếng hài tử vui đùa ầm ĩ cũng chỉ cho rằng đang đùa giỡn gì đó.

Mắt trái Đoạn Lĩnh sưng lên thật to, vẻ mặt chật vật, chọc cho Lang Tuấn Hiệp bật cười.

Nửa canh giờ sau.

Lang Tuấn Hiệp giúp Đoạn Lĩnh rửa mặt, lau đi vết bùn trên người..

"Dâng trà cho phu tử." Lang Tuấn Hiệp phân phó, Đi thôi.

Đoạn Lĩnh vừa bị đánh xong, đôi tay nâng khay trà không kềm được run rẩy, khiến cho nắp chung trà cũng va chạm vào miệng chung, lanh canh rung động.

"Làm học trò của ta, phải đem cái tính tình thích phô dũng đấu ngoan vừa rồi kia thu lại." Phu tử chậm rãi nói,

"Không bỏ xuống được một thân lệ khí này, ta chỉ ngươi một con đường sáng, chạy đến Bắc viện đi, nơi đó tự có chỗ cho ngươi."

Phu tử chỉ nhìn Đoạn Lĩnh chữ không nhận trà của cậu, Đoạn Lĩnh nâng khay nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì, thấy phu tử không nhận trà liền đặt khay lên bàn, nước trà vì dao động mà bắn ra một chút, nhỏ vào ống tay áo của phu tử, nhất thời đối phương cả giận, quát: Làm càn!

Phu tử. Lang Tuấn Hiệp quỳ một gối xuống, hướng về phía phu tử xin xỏ,

"Hài tử không hiểu quy củ, là ta dạy không tốt."

Ông đứng lên.

Đoạn Lĩnh đã từng bị người ta làm nhục, thấy Lang Tuấn Hiệp quỳ xuống liền muốn y đứng dậy, vừa rồi những lời hèn mọn của hài tử kia như còn đang vang vọng bên tai cậu. Lang Tuấn Hiệp lại tỏ ra vẻ giận dữ hiếm thấy với Đoạn Lĩnh, nói:

"Quỳ xuống! Ngươi quỳ xuống cho ta!"

Đoạn Lĩnh chỉ đành quỳ theo, phu tử lúc này mới bính ổn lửa giận, lạnh lùng nói:

"Không hiểu quy củ thì đem về dạy đỗ xong hẳn dẫn đến đây. Con cháu quyền quý, chất tử phiên bang, người nào dám đến chỗ này của ta nói một câu không hiểu quy củ?!"

Lang Tuấn Hiệp không lên tiếng Đoạn Lĩnh cũng theo đó lặng yên, phu tử mắng đến miệng kho lưỡi khô, nhấp một hớp trà Đoạn Lĩnh dâng lên, nói:

"Đến học đường rồi liền phải đối xử bình đẳng, lại trộm đánh nhau liền bị trục xuất."

Đa tạ phu tử.

Tảng đá lớn trong lòng Lang Tuấn Hiệp rơi xuống, lại để cho Đoạn Lĩnh đến lạy ba lạy. Đoạn Lĩnh không chút cam tâm tình nguyện cúi đầu, sau đó được Lang Tuấn Hiệp dẫn đi.

Vừa đến tiền viện liền thấy hài tử kia quỳ gối trước bức tường, diện bích sám hối, Đoạn Lĩnh vừa nhìn đối phương nhiều hơn một chút thì hài tử nọ cũng quay lại nhìn cậu, trong ánh mắt hai bên tràn ngập phẫn hận.

"Thế nào bị đánh cũng không lên tiếng?"

Lang Tuấn Hiệp nhíu mày thật chặt, sau khi trở về Quỳnh Hoa viện liền giúp Đoạn Lĩnh rửa mặt bôi thuốc.

Đoạn Lĩnh nói:

"Là người nọ động thủ trước."

Lang Tuấn Hiệp giặt khăn mặt, thuận miệng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!