Đến tối thì Vũ Độc bước đến gần kệ, kiểm tra cái tráp và kiếm của mình. Đoạn Lĩnh nằm ở một góc tường ngủ say, nghe được động tĩnh thì hơi nghiêng người nhìn qua, thấy Vũ Độc đang hướng lưng về phía mình, mở tráp lấy ra một thứ gì đó, bước đến ngoài cửa, ngồi xuống.
Một lát sau, tiếng địch đứt quảng vang lên, tựa hồ còn đang tìm lại thanh âm. Lỗ tai của Đoạn Lĩnh liền dựng lên, đón lấy từng âm hưởng phiêu hốt tại không trung, nối liền chúng lại thành một chuỗi tạo thành nhạc khúc.
Tương Kiến Hoan!
Từ khúc này là Tương Kiến Hoan!
Đoạn Lĩnh đã từng nghe từ khúc này vô số lần, lúc ở Thượng kinh, đêm đầu tiên vào học đường đã từng nghe, đêm cùng Lý Tiệm Hồng đến Quỳnh Hoa viện cũng đã nghe Tầm Xuân thổi qua, còn có địch khúc phụ thân trúc trắc thổi lên… Vũ Độc vậy mà cũng có thể thổi được từ khúc này.
Lúc Đoạn Lĩnh nghe được tiếng địch, nháy mắt cả người liền ngây dại.
Tiếng địch Vũ Độc thôi rõ ràng ban đầu mang theo một cỗ khí bất bình, thế nhưng thanh âm sau đó lại tựa như thác nước vậy, tự nhiên tuôn chảy, phảng phất một khúc nhạc này đã mở ra một triền núi hoa đào mười dặm, bao la không bờ bến, tràn đầy mong muốn cùng hy vọng, còn có sự tiêu sái phong trần.
Lần đầu tiên Đoạn Lĩnh nghe từ khúc này là tham trầm nội uẩn, tựa như có chuyện muốn nói lại không có cách nào mở miệng; làn điệu Tầm Xuân thổi ra u oán mà đau thương, mang theo tuyệt vọng bi thống; Lý Tiệm Hồng lại là vừa học dùng địch, thanh âm leng keng hữu lực.
Mà khi Vũ Độc thổi từ khúc này, Đoạn Lĩnh lại có cảm giác hoàn toàn không giống với trước đây, thuần hậu mà không khí phách, sâu sắc lại không đau thương, dường như phong cảnh của một mảnh sơn thủy Tây Xuyên vậy, rộng rãi mà hào hiệp.
Đoạn Lĩnh mặc áo đơn quần ngắn, kìm lòng không đặng mà bước đến cạnh cửa ngắm nhìn khoảng không bên ngoài, nhìn thấy Vũ Độc ngồi một mình trên bậc thang, sườn mặt thập phần anh tuấn, ánh mắt mang theo một tia lạnh lùng cùng bất đắc dĩ.
Địch khúc tạm dừng, Vũ Độc buông địch, phía chân trời trăng sáng vằng vặc, cảnh giới huyền ảo của thanh âm hòa vào thiên nhiên, Đoạn Lĩnh chìm đắm trọn vẹn cùng nhạc khúc.
Đây là cái gì?
Đoạn Lĩnh hỏi.
Vũ Độc nghiêng đầu, nhìn một vòng Đoạn Lĩnh từ đầu đến chân, khóe miệng hơi run run.
Vũ Độc: Chưa thấy qua địch?
Đoạn Lĩnh: …
Đoạn Lĩnh vốn tưởng rằng Vũ Độc sẽ nói thêm vài câu, giải thích một chút về từ khúc này, thế nhưng đối phương lại không thích nhiều lời với y, chỉ buông địch xuống ngồi thẩn thờ nhìn ánh trăng.
"Lúc ta bằng tuổi ngươi cũng đã biết giết người.."
Đoạn Lĩnh nghe Vũ Độc lên tiếng liền bước ra, ôm lấy đầu gối ngồi tại hành lang.
Trong một mảnh yên tĩnh, Vũ Độc hớp một hớp rượu, lẩm bẩm:
"Năm ấy ta mười lăm tuổi, sư nương cho ta một quyển《 Dược kinh 》, một thanh địch, một chuôi Liệt Quang kiếm rồi bảo ta hạ sơn đi tìm sư tỷ."
Đoạn Lĩnh nhớ đến Tầm Xuân cũng biết thổi từ khúc này, nhưng vẫn không cắt lời Vũ Độc.
"Sư nương là một người cố chấp." Vũ Độc vẫn tiếp tục,
"Nàng nói, trên đời này có một số việc, dù cho ngươi phải mạo hiểm tính mạng bao nhiêu lần, lâm vào cảnh cường đường mạt lộ cũng phải đi làm. Khí tiết là thứ so với mạng sống còn quan trọng hơn."
"Cũng vừa vặn, ta từng nghe một người khác nói."
Vũ Độc vẫn thản nhiên,
"Trên đời này, có một số việc cho dù núi đao biển lửa chắn ở trước mặt, phải vượt qua dầu sôi lửa bỏng cũng phải làm xong…"
Trong mắt Vũ Độc mang theo men say, tựa hồ còn có một chút ngây ngô, hỏi:
"Ngươi từng đọc sách?"
Đoạn Lĩnh gật đầu, Vũ Độc lại nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!