Đêm khuya, mã xa dừng ở bên ngoài cung, một gã thị vệ vén mành lên để Thái Diêm xuống xe.
Điện hạ.
Thái Diêm vừa đi vừa giắt ngọc bội vào thắt lưng, nghe thị vệ kia thấp giọng bẩm báo:
"Ô Lạc Hầu Mục đánh xe đến ven sông, ném cổ thi thể kia xuống nước.."
Thái Diêm hỏi:
"Trên đường từng dừng lại sao?"
Thị vệ lắc đầu, Thái Diêm liền gật đầu, lại có một gã thị vệ tiến lên báo:
"Bệ hạ đã tỉnh, đang tìm ngài."
"Ô Lạc Hầu Mục hồi cung liền bảo y đi nghỉ ngơi, không cần đến gặp ta."
Thái Diêm bước nhanh đi đến, cả con đường đèn đuốc sáng choang, không có một góc tối nào.
–
Trên sông Trường giang, tại một bãi đá.
Tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, có một nữ hài mặc nam trang phóng ngựa cực nhanh, áo bào vung lên, phía trước còn có hai con chó săn dọc theo bờ sông chạy đến, vây quanh tử thi bên bờ loạn thạch ngửi ngửi. Thiếu nữ vẻ mặt nghi hoặc nhìn vào bụi cỏ.
Chó săn Uông uông sủa to, ngửi ngửi gương mặt của Đoạn Lĩnh, phía sau lại có một nam tử giục ngựa đuổi tới, gọi to: Quận chúa!
Nữ tử kia chính là nữ nhi của Đoan Bình công chúa và Hoài Âm Hầu, sắc phong Từ Bình quận chúa, danh gọi Diêu Tranh, hôm nay nàng ta mặc một bộ nam trang cỡi ngựa xuất thành, men theo đường núi đến cạnh bờ sông, lại thả ra hai con chó săn yêu quý của mình khắp nơi nô đùa, chạy trốn đến không thấy hình bóng.
Diêu Tranh thấy hai con chó yêu của mình quanh quẩn một góc không đi liền từ xa chạy đến, thấy thi thể của một thiếu niên tấp vào bãi loạn thạch thì có chút mạc danh kỳ diệu.
Nam tử cởi ngựa đuổi theo phía sau một thân hắc bào, đai lưng tung bay, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt của hắn, tuấn mỹ tà khí, còn ai nữa ngoài Vũ Độc.
Quận chúa.
Vũ Độc có chút bất đắc dĩ nói,
"Nơi này sơn đạo khó đi, xuân tới rắn chuột nhiều, không mấy an toan, vẫn là nên quay về."
"Ngươi có thân phận gì? Khi nào đến phiên ngươi tới quản ta?" Diêu Tranh nói,
"Không muốn đi cùng thì cứ tự mình quay về!"
Vũ Độc thấy trên bãi đá không còn người khác, ánh dương sáng lạn, trăm hoa nở rộ, liền tung người xuống ngựa nhìn ngó xung quanh, xác định cũng không có những thứ rắn rết sâu độc gì mới gật đầu, yên lặng ngồi cạnh bờ sông.
Diêu Tranh Xuy một tiếng, Vũ Độc tận lực đè nén phẫn nộ, lông mày cau lại nhìn quanh một lần, thấy hai con chó săn đang hướng về bụi cỏ sủa to liền bước đến xem. Diêu Tranh tung người xuống ngựa đứng trên bờ sông, ánh mắt có chút lóe lên.
Quận chúa.
Vũ Độc lại xoay người nói,
"Đừng đến gần bờ sông quá, nơi này mạch nước rất mãnh liệt."
Diêu Tranh không thèm để ý đến Vũ Độc, Vũ Độc tiến lên vài bước liền phát hiện thân thể Đoạn Lĩnh mang đầy thương tích.
Diêu Tranh đứng yên một hồi liền bước đến, nhìn thấy một cái xác thì nói:
"Ồ, nơi này làm sao lại có người chết đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!