Chương 41: Bội tín

Bộ dạng hiện tại của Đoạn Lĩnh giống như một hiệp khách hoang dã, trên thắt lưng giắt một thanh chủy thủ ngắn, treo trên ngang eo là một túi thuốc nhỏ, quần áo vật dụng đều được gói vào một túi hành trang quàng qua vai, buộc chặt lên người.

Bởi vì ngày tháng màn trời chiếu đất đã khiến y gầy đi rất nhiều ven đường cũng bị nắng ăn đen.

Y bồi hồi ở ngoài thành một lúc lâu, nhìn thấy binh sỹ tra xét công văn mới cho nhập thành liền không dám mạo muội tiến tới, sợ sẽ bị bắt vào tù.

Chỉ thiếu chút nữa là có thể vào thành, thế nhưng mọi việc khi đi đến một bước cuối cùng cũng là lúc phải cực kỳ cẩn thận.

Đoạn Lĩnh không ngừng nhớ lại những tình huống trước kia từng gặp, trong đầu vẫn không ngừng vang lên lời dạy của Lý Tiệm Hồng —— khi đã sắp tiếp cận thành công, lại càng phải cẩn thận hơn nhiều nữa.

Tình huống xấu nhất chính là vừa vào thành đã bị bắt lại, vạn nhất hiện tại Mục Khoáng Đạt vẫn có thể một tay che trời, có thể che giấu Lý Tiệm Hồng trực tiếp nhốt y vào trong đại lao cũng không phải việc không thể xảy ra. Vì thế, tuyệt đối không được mạo muội vào thành.

Đoạn Lĩnh quan sát hồi lâu, thấy thành Tây Xuyên người ra vào nườm nượp, công tác kiểm tra cũng không quá nghiêm mật. Đoạn Lĩnh đợi đủ ba buổi tối, thẳng đến một đêm vệ binh thủ thành uống say mới thử vận công nhảy lên vài bước, vượt qua phần tường thành thấp nhất lén lúc vào trong.

Thế nhưng, phải đi nơi nào đây? Tây Xuyên thành lúc giữa đêm vô cùng yên tĩnh, kỵ binh tuần tra lướt qua, Đoạn Lĩnh liền nép vào góc tối trong một con đường nhỏ, cảnh giác nhìn về phía ngoài.

Hoàng cung ở hướng nào đây?

Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, tiếp tục như vậy thực sự không được, chẳng lẽ y còn có thể lén lúc một đường vượt tường nhảy mái chạy thẳng đến kim điện sao? Như vậy phải tìm một người thích hợp để nhắn lời, thế nhưng phải nhắn cái gì đây?

Ngọc bội đã không còn, tín vật duy nhất có thể đưa đến chính là cây chủy thủ này, Lý Tiệm Hồng chính là đã thấy qua nó. Hay là nói dối, tự xưng mình là sứ giả? Như vậy có thể dâng thanh chủy thủ này lên đến trước mặt phụ thân sao? Ngày đó hắn chỉ là nhìn thoáng qua, vẫn còn có thể nhớ rõ chứ?

Hẳn là vẫn nhớ đi.

Đoạn Lĩnh khẩn trương đến cả đêm không chợp mắt, buổi sáng cơ thể vô cùng mệt mỏi, thế nhưng đầu óc lại là hết sức thanh tỉnh.

Hợp chợ trong thành Tây Xuyên vào mùa xuân luôn cực kỳ huyên náo, Đoạn Lĩnh đói bụng đến đầu choáng mắt hoa, len lén từ trong hẻm nhỏ bước ra, thấy có người đánh giá mình liền rảo bước nhanh hơn. Y dừng lại ở một quán hàng ăn một bát hoành thánh lớn, quyết định chạy đến trước hoàng cung thử thời vận.

Nếu như cách này không thành, liền học như lúc ở Lạc Nhạn vậy, cứ đi tìm một công việc tạm thời lưu lại Tây Xuyên, sau đó chậm rãi nghĩ biện pháp.

"Nhường đường nhường đường ——"

Có tiếng người quát dẹp đường, cỗ kiệu của Mục Khoáng Đạt dọc theo đường lớn mà qua, dân chúng đã tập mãi thành quen, Đoạn Lĩnh chỉ có thể xa xa đứng nhìn. Mục Khoáng Đạt quả nhiên còn sống.

Đến sau giờ ngọ, Đoạn Lĩnh đã quanh quẩn trước cửa hoàng cung, cầm chặt tín vật duy nhất của mình, là thanh chủy thủ bằng xương mà Bạt Đô đã tặng y.

Xin hỏi. Đoạn Lĩnh lên tiếng.

Thị vệ canh giữ trước cửa hoàng cung quan sát Đoạn Lĩnh, thế nhưng không nói lời nào.

"Bệ hạ ở trong cung sao?" Đoạn Lĩnh lại hỏi.

Không chiến được câu trả lời nào, hiển nhiên đám thị vệ này đã tập mãi thành quen, Đoạn Lĩnh mới đưa tay vào ngực sờ soạng một lát, thủ vệ nhất thời cảnh giác quan sát Đoạn Lĩnh.

Đi! Hai gã thị vệ rút đao, Đoạn Lĩnh vội vàng lui về phía sau vài bước, nói:

"Ta có một vật nhỏ muốn trình lên bệ hạ!"

Vật gì? Bên trong lại có một người bước ra, phía sau còn hai tên thị vệ tùy tùng, hiển nhiên là một tiểu đội trưởng. Gã cất tiếng hỏi: Tên gọi là gì?

Họ Đoàn.

Đoạn Lĩnh đáp, dùng hai tay nâng chủy thủ trình lên, nói:

"Vật quy nguyên chủ, trả lại cho bệ hạ."

Gã đội trưởng kia kỳ quái quan sát Đoạn Lĩnh, hỏi:

"Từ đâu tới? Giấy hộ tịch đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!