Sấm chớp rền vang, cơn mưa tầm tã dường như đã kéo sụp cả bầu trời đen kịt, Thượng kinh sau mười hai ngày chịu đựng sự công kích liên tục của Nguyên quân, rốt cục không chống đỡ nổi mà tan vỡ, cửa thành ngã xuống phát ra một tiếng vang thật lớn vô tiền khoáng hậu.
Bắc đô của Liêu quốc sừng sững trăm năm, ngày hôm nay rốt cục triệt để rơi vào tay giặc.
Quân Nguyên tiến thẳng vào thành như vào chỗ không người, đại địa từng trận nổ vang.
Thành phá ——!
Bình sinh, đây là lần đầu tiên Đoạn Lĩnh đối mặt với quân địch như hồng thủy mãnh thú, phụ thân từng nói qua, trong vạn quân, cho dù có võ nghệ độc bộ thiên hạ, dưới sự trùng kích cuồng loạn kia vẫn là khó thể chống đỡ. Đến lúc đó, chỉ còn biết giết người.
Chỉ còn biết giết người.
Thành phá!
Tiếng thét này vừa dứt, từng trận mưa tên từ trên cao giáng xuống, đem những bách tính không kịp trốn tránh mạnh mẽ ghim xuống mặt đất.
Viện quân tới!
Lại có người quát lên, thế nhưng ngay sau đó lại là tiếng hét thảm. Đoạn Lĩnh nhảy lên nóc nhà, hàng loạt mưa tên xuyên qua màn nước bay loạn khắp nơi, chiến trường cực kỳ khốc liệt đã dời vào nội thành, quan quân của Tuần phòng ti hiện tại còn dư lại không nhiều lắm, đang liều mạng chống chọi.
Theo lệ cũ, thành vừa phá quân Nguyên liền bắt đầu giết người cướp của, gian dâm phóng hỏa đồ thành ba ngày, ai cũng không sống nỗi. Người người nhặt lên vũ khí, mặc kệ có biết võ nghệ hay không, dù sao cũng chỉ có một cái mạng, liền cùng quân Nguyên đồng quy vu tận.
Một nữ tử vừa chạy vào Quỳnh Hoa viện đã bị tuấn mã của Nguyên quân phía sau dẫm chết, có một tên Nguyên quân oa oa kêu lên, khiến càng nhiều binh sỹ như hổ lang kéo tới, nhất thời đứng đầy trong viện. Đinh Chi hô to:
"Lui vào hậu viện! Bảo hộ phu nhân!"
Đoạn Lĩnh đang giúp Tầm Xuân may vết thương, trên tay đều là máu tươi chảy dài, đột nhiên cửa sau bị người đá văng ra tạo thành tiếng động lớn, Đoạn Lĩnh lập tức cầm trường kiếm lên, không nói lời nào liền lao đến, cúi đầu đâm thẳng vào ngực một gã quân Nguyên, lại nhanh chóng xoay người, trường kiếm tà tà chếch lên, đem người thứ hai mổ bụng, rồi liền lập tức tung người ra sau, lưỡi kiếm lia ngang, cắt dứt yết hầu gã thứ ba.
Chỉ trong khoảnh khắc đã lấy mạng ba người.
Đồng loặt bắn! Đoạn Lĩnh lớn tiếng ra lệnh, sau đó lập tức thấp người lăn một vòng để lại khoảng trống cho chư nữ phía sau phát động cường nỏ.
Một đợt tên nhọn bay ra đánh ngã mấy người, đám quân Nguyên còn sót lại cũng bị kinh động, tản ra khắp hành lang chậm rãi bao vây, lại có gã cầm theo loan đao chém thẳng về phía Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh liền đưa kiếm lên đỡ lấy, mắt vô ý thức nhắm lại, chỉ nghe Đinh một tiếng, loan đao của đối phương lập tức gãy lìa.
Trường kiếm trong tay y là bội kiếm của Thành Cát Tư Hãn, do thợ khéo thiên chuy bách luyện rèn thành, mặc dù còn thua kiếm Trấn Sơn Hà do thiên ngoại vẫn thạch rèn nên trong tay Lý Tiệm Hồng, thế nhưng binh khí tầm thường nào phải đối thủ của nó?!
Đoạn Lĩnh ỷ vào bảo kiếm lợi hại, xông thẳng về phía Nguyên quân thẳng tay chém giết, cho đến khi đối phương không còn người dám tiến lên mới lui vào trong phòng.
Giết ——!
Lúc này tình huống ngoài thành đều là loạn tiễn cùng tuấn mã cuồng bôn, Nguyên quân vì muốn bảo hộ binh mã phe mình đã tiến vào Thượng kinh, thật sự dùng hết sức lực ngăn chặn thiết kỵ của Lý Tiệm Hồng. Lớp trận hình thứ nhất bị phá tan, lớp thứ hai mãnh liệt xông đến.
Lúc này trái tim của Lý Tiệm Hồng mãnh liệt quặng đau, hắn mở miệng muốn ra lệnh nhưng chỉ thấy thanh âm cách mình càng lúc càng xa xôi. Tên nhọn bắn ra bốn phía, hắn dốc hết sức lực cuối cùng giơ cao Trấn Sơn Hà chỉ về phía trước, hai chân thúc mạnh vào bụng ngựa.
Bôn Tiêu hý dài một tiếng chạy ào về phía trước, lập tức vượt lên dẫn đầu, chỉ đường cho hơn bốn vạn người phát động xung phong!
Tiếng vó ngựa cuồn cuộn tựa như đất rung núi lỡ, làn sóng đầu tiên là Liêu binh đánh lên tiền trận của quân Nguyên, sau đó lại là kỵ binh Nam Trần mãnh liệt tiến công, tựa như hai cỗ nước lũ cùng sóng biển không ngừng thôn phệ tất cả chướng ngại trước mặt, binh mã của Nam Trần không ngừng chèn ép Nguyên quân lui vào trong thành.
Tiếng trống rận rền vang, Oa Khoát Đài lại triệu tập thêm càng nhiều binh mã, xoay người lại đón đánh Lý Tiệm Hồng.
Trước mắt Lý Tiệm Hồng hiện giờ chỉ còn một mảnh mờ mịt, bảo kiếm trong tay huơ lên, máu tươi tung tóe, bộ dạng của hắn thoạt nhìn tựa như tử thần từ trên trời giáng xuống.
Hắn cưỡi ngựa tiến nhập sâu vào chiến trường, miễn cưỡng vận kình mở ra một đường máu.
Bệ hạ ——!
Bệ hạ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!