Một tiếng nổ thật lớn vắt ngang đường chân trời, tia sét như du long đánh tan mây đen lượn lờ, ngay sau đó, vô số thiểm điện như đằng long xuất hải trong nháy mắt đồng thời bắn thẳng về phía Thượng kinh.
Cơn mưa mịt mờ thiên địa đổ xuống, tựa như bầu trời đã bị lật ngược lại, điêu cuồng dốc hết nước trong những đám đổ đi hòng dập tắt đại hỏa trong thành. Tiếng trống trận của Nguyên quân từ xa truyền đến, tạm thời thu binh.
Đoạn Lĩnh ho khan chui ra từ bên trong phế tích, lại quẹo khỏi mấy con đường nhỏ trở về Quỳnh Hoa viện. Chỉ thấy trong viện một mảnh yên tĩnh rợn người.
Tầm Xuân!
Đoạn Lĩnh hô to,
"Có người giết xa phu…"
Y bước nhanh vượt qua góc ngoặt hành lang, thanh âm bỗng nhiên dừng lại, chỉ thấy trong màn mưa xối xả, tại tiền viện có hai người đang đứng.
Một thân trường bào hoa lệ của Tầm Xuân bị xối đến ướt đẫm, tóc mai dán vào gương mặt, trong tay cầm Trảm Sơn Hải.
Lang Tuấn Hiệp đầu đội mũ rộng vành đứng ở trong viện, trên tay cầm Thanh Phong kiếm, hai người đối diện giằng co.
Đoạn Lĩnh thả chậm cước bộ đi vào trong sân, kinh ngạc nhìn Lang Tuấn Hiệp.
Là ta. Lang Tuấn Hiệp nói,
"Ta tới đón ngươi rời đi, nơi này quá nguy hiểm."
"Không nên đi cùng hắn!" Tầm Xuân quát, Điện hạ!
Trong lúc nhất thời, Đoạn Lĩnh thật sự có chút không biết phải làm sao.
Lang Tuấn Hiệp:
"Ngày hôm nay Thượng kinh nhất định sẽ bị công phá, không thể lưu lại nơi này."
Tầm Xuân:
"Bệ hạ phân phó, trừ phi chính người thân lâm, bằng không không ai có thể mang điện hạ đi."
Mưa tuôn xối xả mờ mịt cả đất trời, tiếng nước rào rạt khiến người ta không thể nghe được thanh âm nào khác nữa, bỗng một tiếng sét đánh xuống vang dội.
Đoạn Lĩnh gào to: Dừng tay!
Lời còn chưa dứt, Tầm Xuân đã bất chợt xuất thủ, thanh kiếm trên tay Lang Tuấn Hiệp cũng di chuyển một góc cực nhỏ, phản xạ ánh sáng của tia sét, chiếu thẳng vào mắt Tầm Xuân.
Tầm Xuân hơi híp mắt, lập tức mất đi tiên cơ, Lang Tuấn Hiệp một kiếm đâm thẳng vào yết hầu của nàng, ngay sau đó Tầm Xuân xoay người lại, một bước đạp trên dòng nước, hồng bào tung lên mang theo nước mưa xoay tròn.
Nghìn vạn giọt mưa tung ra, phảng phất đọng lại trong chớp mắt sấm chớp vang rền, giọt mưa trong suốt phản chiếu cảnh tượng nơi trần thế, mỗi một giọt nước đang rơi khỏi mái hiên tựa như cũng đang khóa lại khoảnh khắc trước mắt này —— Đoạn Lĩnh rút kiếm, Tầm Xuân thu tay, Lang Tuấn Hiệp đâm thẳng.
Tầm Xuân rút trâm cài tóc ra, ném mạnh.
Một kiếm của Lang Tuấn Hiệp đâm trúng bụng dưới của Tầm Xuân, trâm cài của Tầm Xuân phá không mà đi, mũi nhọn xé phá giọt nước trên lộ tuyến của mình vỡ ra tung tóe, ghim vào sườn của Lang Tuấn Hiệp.
Sau một khắc, Lang Tuấn Hiệp rút Thanh Phong kiếm ra, Tầm Xuân lại liều mạng đỡ lấy một kiếm hung hiểm đó, nhoài người lao tới, song chưởng đồng thời đánh vào giữa ngực của Lang Tuấn Hiệp.
Nội lực của nàng bạo phát trong cơ thể y, thêm nữa vị trí của cây trâm vừa rồi chính là ngay đại huyệt cản trở đường lưu thông nội tức, khiến lục phủ ngũ tạng của Lang Tuấn Hiệp nhất thời chấn động thụ thương.
Lang Tuấn Hiệp xoay người tựa vào cột gỗ, hướng về phía Đoạn Lĩnh vọt lên một bước, Đoạn Lĩnh bỗng nhiên giơ trường kiếm lên chỉ về phía Lang Tuấn Hiệp, Lang Tuấn Hiệp hiển nhiên đã bị thương rất nặng, bước tiếp theo không kịp thu về, ngã thẳng vào mũi kiếm.
Đoạn Lĩnh lập tức lùi về phía sau, rất sợ sẽ làm y bị thương..
Lúc này Lang Tuấn Hiệp mới phun ra một ngụm máu, cả lưỡi kiếm trên tay Đoạn Lĩnh đều nhuốm máu tươi, sau đó y xoay người chạy khỏi Quỳnh Hoa viện, biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!