Ngày hôm nay, bầu trời Thượng kinh trút xuống cơn mưa xối xả, mọi người chỉ có thể cố dẫm giày ướt đi đường, móng ngựa chỉ cần đạp xuống, bọt nước liền tung ra.
Sấm chớp rền vang, Lý Tiệm Hồng vẫn mặc một thân bố y, ống quần cuốn lên từng vòng, dưới chân mang guốc gỗ đi dọc theo con phố, trên lưng cõng theo Đoạn Lĩnh. Mà Đoạn Lĩnh cưỡi lên lưng phụ thân của mình, tay cầm một tán dù, mắt chăm chú nhìn về phía bảng yết tên.
Trước bảng yết đều là tôi tớ, duy chỉ có hai phụ tử là tự mình chạy đến, chăm chú tìm kiếm.
Có tên của con. Đoạn Lĩnh nói,
"Xếp thứ tám! Là thứ tám!"
Tốt quá. Lý Tiệm Hồng nói,
"Hài tử của ta quả nhiên rất giỏi."
Đoạn Lĩnh không ngừng hô to, xếp hạng tám khiến Lý Tiệm Hồng không khỏi buồn cười, xoay người cõng cậu vào Ích Ung quán. Người gác cổng thấy bọn họ như vậy thì nói:
"Gia đinh không thể tiến vào, sẽ có người giúp công tử nhà các ngươi thu thập."
"Đây là phụ thân của ta."
Đoạn Lĩnh hướng về phía trước nói.
Người gác cổng nhìn quét từ mắt nhìn Lý Tiệm Hồng từ trên xuống dưới vài lần, chỉ đành để hắn vào trong.
Cả hai gần như đều là toàn thân ướt đẫm, Ích Ung quán đến buổi chiều mới nhận sỹ tử báo danh, vì vậy Đoạn Lĩnh thuận tiện đi lĩnh danh bài, ký tên, tìm đến gian phòng của mình. Đợi đến khi mưa nhỏ hơn một chút, Lý Tiệm Hồng lại bảo cậu chờ ở trong phòng, chính mình quay về mang mọi thứ lại đây.
Trải giường, xếp chăn xong, lại uống hết một bát canh gừng khu hàn, Đoạn Lĩnh nói với phụ thân:
"Người quay về trước đi, nơi này hẳn cũng như học đường, buổi tối sẽ cấp cơm."
Lý Tiệm Hồng gật đầu, hiện tại cũng đã có rất nhiều người đến, hắn đội mũ sa lên che mặt của mình, lại dựa vào cửa phòng nói với Đoạn Lĩnh.
"Những thứ của mình đều phải tự mình cất giữ."
Lý Tiệm Hồng nói,
"Đừng làm mất đồ, nơi này cũng thể so với trong nhà, làm mất liền không ai tìm lại giúp con."
Đoạn Lĩnh Dạ một tiếng, Lý Tiệm Hồng còn dặn:
"Một ngày ba bữa đều phải ăn đầy đủ."
Thiếu niên đến báo danh càng lúc càng nhiều, thậm chí còn có vài người đứng trước cửa chào hỏi, Đoạn Lĩnh cũng đã đáp lại vài lần, hiện tại cậu đang nắm tay của Lý Tiệm Hồng, tiễn hắn ra cửa.
Cho dù cậu thật sự rất luyến tiếc, thế nhưng cũng hiểu lúc này nghìn vạn lần cũng phải nhịn xuống, bằng không nước mắt của cậu vừa xuất hiện, Lý Tiệm Hồng càng không thể yên lòng.
Cha trở về đi thôi.
Đoạn Lĩnh nói,
"Con có thể chăm sóc tốt chính mình."
Lý Tiệm Hồng vừa tới không được mấy tháng, Đoạn Lĩnh cũng thiếu chút nữa đã quên trước kia khi ở học đường bản thân làm sao mà vượt qua được..
Con vào trước đi.
Lý Tiệm Hồng nói,
"Đừng quản cha, khi rãnh rỗi cha sẽ đến thăm con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!