"Chiến tranh sẽ đến sao?" Đoạn Lĩnh hỏi.
Bôn Tiêu nghỉ chân tại một địa điểm giữa lưng chừng núi, huyện Hoài Đức đã trở thành thiên hạ của nạn dân, cuồn cuộn không dứt, bọn họ triệt thoái từ Hồ Xương, Cận Đức thành đến đây, mà mục tiêu hành trình chính là biên ải phía Tây, có thể là vượt qua A Nhĩ Kim sơn, hoặc trực tiếp tiến vào Thượng kinh, thậm chí là chạy đến Ngọc Bích quan.
Sẽ. Lý Tiệm Hồng đáp.
"Bọn người Bạt Đô phải làm sao bây giờ?" Đoạn Lĩnh hỏi.
"Người Nguyên chính là tính toán đã lâu, tính toán từ lúc bắt đầu phát ra động tĩnh đến bây giờ cũng là vừa vặn. Nếu con không cứu Bạt Đô, cuộc chiến này nhất định cũng sẽ xảy ra."
Lý Tiệm Hồng nói,
"Bất quá là bồi thêm tính mạng của hai người bọn hắn mà thôi."
Đoạn Lĩnh lần đầu tiên chứng kiến tràng diện như vậy, lại hỏi: Ai sẽ thắng?
Khó mà nói. Lý Tiệm Hồng đáp,
"Con hy vọng bên nào thắng?"
Tuy nói Thượng kinh đều là Liêu nhân, thế nhưng Đoạn Lĩnh đã sinh hoạt ở đó lâu ngày, cũng xem như quê hương thứ hai của mình, từ tận đáy lòng không hy vọng Liêu quốc thua trận.
Thế nhưng hai nước giao tranh, ai thắng ai bại cũng không phải là chuyện dùng ý nguyện của một người có thể quyết định.
"Cha, chúng ta cũng phải rời đi sao?"
Đoạn Lĩnh hỏi.
Ta không biết. Lý Tiệm Hồng nói,
"Bất quá rất nhanh sẽ có đáp án, đi."
Lý Tiệm Hồng quay đầu ngựa, Bôn Tiêu liền cất vó phi nhanh dọc theo sơn đạo, sau khi tiến nhập quần sơn không bao lâu, Đoạn Lĩnh lại vội gọi: Cha!
Lý Tiệm Hồng nhìn theo hướng cậu chỉ tay, chỉ thấy khe núi sáng sớm tràn đầy sương trắng, hơi nước lượn lờ, có một đội kỵ binh người Nguyên chậm rãi trườn đến.
Mà bọn họ đi thêm một chốc nữa, trên mặt đất rải rác còn thấy được vài thi thể Liêu binh, hiển nhiên từng tao ngộ một hồi chiến đấu.
"Chúng ta đi đã bao lâu?"
Lý Tiệm Hồng hỏi.
Sắp một canh giờ. Đoạn Lĩnh khẩn trương nói,
"Vì sao lại gặp phải Nguyên quân ở đây?"
Cầm lấy. Lý Tiệm Hồng nhặt lấy bao đựng tên, nỏ và trường cung của Liêu binh ném cho Đoạn Lĩnh, lại phóng người lên ngựa, ước chừng lực đạo của cánh cung rồi nói:
"Là một đội quân tiên phong, hẳn là dự định vòng qua A Nhĩ Kim sơn đánh lén Hoài đức. Nào, cái này cho con. Đếm một chút xem bọn họ có bao nhiêu người."
Một, năm, mười… Đoạn Lĩnh thừa dịp Lý Tiệm Hồng điều chỉnh cung nỏ thì nhìn quanh đếm, sau đó đáp, Một trăm người.
Lý Tiệm Hồng lại dạy Đoạn Lĩnh sử dụng nỏ, sau khi thử bắn vài phát liền giao cho cậu đeo ở sau lưng, còn bản thân thì giữ thanh trường cung, nói
"Được rồi, nếu trên đường đi gặp quân tiên phong của kẻ địch, không nên kinh hoảng."
Đoạn Lĩnh gật đầu, Lý Tiệm Hồng lại tiếp tục chỉ bảo:
"Đầu tiên phải che giấu chính mình cho thật tốt, sau đó lại so sánh thực lực giữa ta và địch, thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, có sáu phần nắm chắc liền có thể mạo hiểm đánh lén."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!