Chương 17: Ngôn truyền

Đoạn Lĩnh có chút quá hưng phấn, lúc cậu ở cùng với Lý Tiệm Hồng nhân sinh chính là vô câu vô thúc, thiên địa bao la, vô luận phải chạy tới nơi nào cũng không lo lắng.

Mà Lý Tiệm Hồng còn thỉnh thoảng để cậu khống chế ngựa, điều khiển xe hướng về phía bình nguyên bao la điên cuồng chạy loạn.

"Muốn cưỡi ngựa một chút không?"

Lý Tiệm Hồng mang theo vẻ mặt thú vị hỏi thăm.

Đoạn Lĩnh cũng có chút muốn thự, cậu còn chưa bao giờ cưỡi ngựa một mình, thế nhưng nếu không có Lý Tiệm Hồng che chở cậu cũng có chút sợ.

Thử xem! Lý Tiệm Hồng tung người xuống ngựa, tiện tay mạnh mông ngựa, tuấn mã nhất thời hí vang lập tức tung vó chạy xa.

Đoạn Lĩnh sợ đến kêu to, quay đầu gọi Cha ——!

Lý Tiệm Hồng phất tay với cậu một cái, lại còn huýt sáo, tuấn mã liền rướn người phóng lên, bay qua dòng suối chạy đi.

Đoạn Lĩnh không ngừng kêu to, trong đầu chỉ cảm thấy kích thích, nhưng mà khi quay đầu lại liền phát hiện Lý Tiệm Hồng đã không thấy bóng dáng, cậu nhất thời kinh hoảng, thử quay đầu ngựa lại, thế nhưng tuấn mã lại không tuân lệnh, Đoạn Lĩnh chỉ có thể kinh hãi hô:

"Đừng chạy nữa! Cha! Cha! Người ở chỗ nào!"

Tuấn mã vọt vào một rừng cây, Đoạn Lĩnh suýt nữa ngã xuống, đành phải ôm chặt lấy lưng ngựa, thanh âm mang theo nức nở hô to.

Cha ——! Đoạn Lĩnh hô, Người đang ở đâu?!

Tiếng huýt trầm bổng du dương lại vang lên, Lý Tiệm Hồng xuất hiện từ sau một thân cây, mỉm cười nhìn cậu.

Đoạn Lĩnh sợ đến suýt nữa ngừng thở, lập tức nhảy xuống ngựa, chạy đến ôm chặt Lý Tiệm Hồng.

"Nó tên Vạn Lý Bôn Tiêu." Lý Tiệm Hồng vỗ vỗ thần câu, thần câu liền cúi đầu lỗ mũi phát ra vài tiếng phì phì, cọ cọ vào Đoạn Lĩnh, lúc này Đoạn Lĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Là ngựa Ô Tôn.

Lý Tiệm Hồng nắm lấy tay Đoạn Lĩnh, tay kia cầm lấy dây cương, nói,

"Cha từng cứu Ô Tôn Vương một mạng dưới Kỳ Liên sơn. Bọn họ đưa con ngựa này đến làm tạ lễ."

Chạy thật nhanh.

Đoạn Lĩnh nói,

"Suýt nữa con cũng bị quăng xuống rồi."

Lý Tiệm Hồng nói

"Khi trốn khỏi tuyết mạng, là nó đã cứu cha một mạng."

Đến lúc chính ngọ, Lý Tiệm Hồng và Đoạn Lĩnh nghỉ lại trong rừng, cậu thấy rất nhiều loại trái cây không biết tên gọi liện hỏiĐây là trái gì?Nữ nhi quả.

"Lý Tiệm Hồng tùy ý thoáng nhìn, nói,"Rất chua, nấm hoang quả dại bên đường không được ăn loạn, càng là những thứ sặc sở nhiều màu lại càng dễ mang kịch độc.Con không ăn, vậy đây là cái gì?

"Lòng hiếu kỳ của Đoạn Lĩnh không giống tầm thường, cậu cũng dần dần phát hiện được một việc vô cùng trọng yếu —— vô luận cậu hỏi Lý Tiệm Hồng vấn đề gì cũng có thể đặt được một câu trả lời thỏa mãn, chứ không phải giống như Lang Tuấn Hiệp chỉ có một câu"Không nên hỏi, sau đó ngươi sẽ biết.Cây hồ dương.Lý Tiệm Hồng đáp,Lúc còn nhỏ rất giốn liễu, khi lớn xòe tán rộng, chịu hạn cực tốt.

"Lý Tiệm Hồng gần như không gì không biết, Đoạn Lĩnh còn nghĩ cần phải đọc sách làm gì, nếu như có việc không giải thích được liên đi hỏi cha là xong. Đoạn Lĩnh lại hỏi:"Tối nay chúng ta phải ngủ ngoài trời sao?Vậy cũng không cần.

"Lý Tiệm Hồng nghiêm mặt nói,"Trước khi mặt trời lặn chúng ta có thể đến Hoài Đức, tìm chỗ ngủ lại ăn một bữa cơm nóng.Đoạn Lĩnh:Hoài Đức là nơi nào?Thuộc địa phận Tín Châu.Lý Tiệm Hồng nói.Tín Châu là ở đâu?

"Đoạn Lĩnh đối với thế gian này quả thực hoàn toàn không biết gì cả. Lý Tiệm Hồng đáp:"Liêu Thái Tổ định đô tại Thượng kinh, từ Thượng kinh lại định ra mười chín con đường, tận cùng phía Nam chính là Tín Châu, nếu từ Tín châu lại đi về phía nam liền đến trường thành rồi.

"Trường Thành Đoạn Lĩnh thị biết đến, nói:"Qua trường thành chính là Ngọc Bích quan, lại tiếp tục đi thẳng về phía nam là Hà Bắc lộ, cửa nẻo xuôi nam…Đúng rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!