Tuy rằng tưởng niệm Lang Tuấn Hiệp, thế nhưng Đoạn Lĩnh dần hiểu ra một việc, nếu như phụ thân không đến Lang Tuấn Hiệp cũng sẽ không đi.
Có người đến, có người ly khai —— tựa như Lang Tuấn Hiệp đã nói vậy, chuyện tốt trên đời ngươi không thể chiếm hết toàn bộ, luôn sẽ có một chút tiếc nuối như thế.
Có rất nhiều việc, tựa như lão thiên gia đã vì cậu mà sắp xếp xong hết rồi.
Đoạn Lĩnh kinh ngạc phát hiện, nếu như mình đọc sách gặp phải vấn đề, chỉ cần hỏi Lý Tiệm Hồng, đối phương hầu như đều có thể đưa ra câu trả lời thích đáng.
Cho dù câu trả lời hoàn toàn không giống với phu tử thế nhưng lại tự thành hệ thống, Đoạn Lĩnh muốn không phục cũng không được..
"Cha, người không phải đã nói mình không đọc nhiều sách sao?" Đoạn Lĩnh hỏi.
"Nhân sinh có giới hạn, biển học vô bờ bến." Lý Tiệm Hồng đáp,
"Thế gian này có ai dám nói mình đã đọc hết toàn bộ sách đâu? Bất quá chỉ là hạt cát giọt nước mà thôi, càng hiểu nhiều càng thấy mình biết ít."
Đoạn Lĩnh cái hiểu cái không gật đầu, hôm nay cậu đọc một quyển sách, lại hỏi:
"Cha, Khổng Tử nói quân tử có tam úy là có ý gì?"
"Nhất úy thiên mệnh, nhị úy bề trên, tam úy thánh nhân. Chính là như vậy." Lý Tiệm Hồng trả lời,
"Tiểu nhân chẳng sợ thiên mệnh cũng không úy kỵ thứ gì."
"Úy, cũng không phải là sợ."
Lý Tiệm Hồng hướng mặt về phía đình viện, thuận miệng tiếp tục giải thích,
"Úy là tôn kính, tôn sùng thiên mệnh, tìm chốn an thân."
"Thiên mệnh lại có ý gì?"
Đoạn Lĩnh hỏi.
"Trong cuộc đời của mỗi người đều có việc phải do chính mình đi hoàn thành." Lý Tiệm Hồng nói,
"Đây là việc từ thời khắc con ra đời đã được định trước. Có người vì trồng trọt mà sinh, có người vì chiến tranh mà sinh, có người vì làm hoàng đế mà sinh, nhiều như cây trong rừng, lại không có ai giống ai."
"Thế nhưng, con làm sao có thể biết thiên mệnh của mình là gì chứ?" Đoạn Lĩnh lại hỏi.
"Không biết, chính là tại trong tình lý." Lý Tiệm Hồng buông tay thở dài, nói,
"Cha cũng không biết, tam thập nhi lập tứ thập bất hoặc, ngũ thập tri thiên mệnh. Thánh nhân nói, phải đến năm mươi mới hiểu đây."
Quá lâu rồi.
Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười nói.
Đúng vậy. Lý Tiệm Hồng nói,
"Nửa đời trước tỉnh tỉnh mê mê, đánh tới đánh lui lại không biết thiên mệnh ở nơi nào, quả nhiên là lãng phí thời gian."
Lý Tiệm Hồng đứng dậy rời đi, Đoạn Lĩnh còn đang nghĩ đến những lời của phụ thân, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.
Một lát sau, Lý Tiệm Hồng lại bước vào phòng, bên ngoài mưa rơi rả rích, hắn đổi một thân áo choàng, trong tay cầm theo một cái tay nãi, hỏi:
"Ngày hôm nay phải đến học đường đúng không? Còn muốn đọc sách chứ?"
A! Đoạn Lĩnh nghĩ chợt nhớ ra hôm nay đã đến ngày lĩnh quyển, phải đến học đường nộp lên quyển văn chương cuối cùng của bọn họ, chờ phu tử phê bình đắp ấn, sau đó mới có thể chuyển giao về Ích Ung quán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!