Rời khỏi học đường, ngày cuối cùng trước khi đến Ích Ung quán, phu tử cho mỗi hài tử một khối thanh long thach, trên thanh long thạch có khắc tên của mỗi người bọn họ, mặt trước là chữ Hán, mặt sau là chữ Liêu.
"Đây là đã trên Ngọc Hành sơn."
Phu tử ngồi ở giữa phòng, chậm rãi uống trà, nói,
"Không thể quên, tảng đá kia là từ nơi nào đến."
Hơn mười hài đồng cúi người chào phu tử, kể từ hôm nay bọn họ đã hoàn thành chương trình học của học đường, đến tháng sáu có thể mang theo thư hàm dẫn tiến của phu tử và các tiên sinh đến tham gia cuộc thi tiến vào Ích Ung quán.
Đoạn Lĩnh cầm lấy thư hàm, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác kỳ dị.
Ta là Hán nhân sao? Hôm đó Đoạn Lĩnh không nhịn được hỏi Lang Tuấn Hiệp.
"Ngươi tự nhiên là Hán nhân." Lang Tuấn Hiệp đang ở trù phòng làm cá, dùng giọng thản nhiên nói,
"Ngươi là Hán nhân trong Hán nhân."
Đoạn Lĩnh đã không còn là hài tử tỉnh tỉnh mê mê trước đây, nhạy bén nắm được ý tứ bên ngoài Lang Tuấn Hiệp gởi gắm, hỏi: Có ý tứ gì?
Lang Tuấn Hiệp không hề rối loạn nói:
"Ý tứ trên mặt chữ, đi đọc sách thôi."
Đoạn Lĩnh lại nói:
"Thế nhưng ta là họ Đoàn, cũng không phải bốn họ lớn của Trung Nguyên."
Lang Tuấn Hiệp nói:
"Một ngày nào đó ngươi sẽ biết."
Đoạn Lĩnh ngồi yên bên cạnh nhìn Lang Tuấn Hiệp giết cá, ngón tay của người kia cực kỳ linh xảo, thoáng cái đã đem thịt cá lóc thành những phiến mỏng như trang giấy.
Đoạn Lĩnh đang muốn rat ay giúp đỡ Lang Tuấn Hiệp lại nói:
"Quân tử xa nhà bếp, đi đọc sách của ngươi đi."
Đoạn Lĩnh cảm thấy không vui, thế nhưng đã ở cùng Lang Tuấn Hiệp lâu ngày, cậu cũng đã quen tuân theo lời đối phương. Vì vậy lững thững đi ra sân viện, cầm một cây trường côn lên, tiện tay múa vài cái.
"Khi nào dạy ta tập võ?"
Đoạn Lĩnh lại hỏi,
"Ngươi đã đáp ứng ta, sau khi ta rời khỏi học đường sẽ dạy ta cưỡi ngựa bắn cung, luyện võ."
"Hiệp dùng võ phạm cấm."
Lang Tuấn Hiệp đáp,
"Chỉ có người thô lỗ dốt đặc cán mai mới học võ, có cái gì tốt để học? Học võ thuật chỉ chọc cho một thân phiền phức."
"Nho dĩ văn loạn pháp."
Đoạn Lĩnh nói,
"Không phải mọi người đều đọc tứ thư ngũ kinh sao?"
Lang Tuấn Hiệp nhất thời nghẹn lời, Đoạn Lĩnh nói có sách mách có chứng, ý nghĩ thông tuệ, đã không còn là đứa trẻ mà Lang Tuấn Hiệp nói cái gì chính là cái đó năm xưa nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!