Chương 1: I : Ngân Hà Phi Độ - Tự • tuyết mãn cung đao

—-o0o—-

Phong tuyết rít gào giận dữ, giữa thiên lý tuyết nguyên, quân đội như một con rắn dài ngoằn ngoèo, mấy nghìn kỵ binh dùng khí thế bài sơn đảo hải đuổi theo phía sau một tên võ tướng. Võ tướng nọ mình mặc giáp đen, tuấn mã dưới thân vì trường kỳ chạy trốn cật lực nên mũi miệng cũng tràn ra bọt máu.

Vũ tiễn từ phía sau dày đặc bay tới, rậm rạp đen kịt phủ trên nền tuyết.

"Quả thực không biết tự lượng sức mình, thật quá ngu xuẩn!" Thủ lĩnh địch quân từ xa quát lớn,

"Hôm nay nếu như ngươi thức thời liền thúc thủ chịu trói, theo ta quay về Đông Đô thụ thẩm!"

Võ tướng giận dữ hét to:

"Ngay cả ngươi cũng phản bội ta!"

Tiệm Hồng. Một cánh quân khác hơn nghìn người từ cạnh sườn xông đến, song phương tiến hành vây khốn, nhất thời khắp nơi đều là quân địch.

"Ngô Vương, hiện tại người đã là bạn bè xa lánh, thế cô lực bạc, vì cái gì lại không bỏ xuống được? Cứ tiếp tục ngoan cố chống cự liền chỉ liên lụy tướng sĩ vô tội vì người mà đánh mất tính mạng."

Từ phía quân tiếp viện của phe địch, một thanh âm hùng hậu cất lên,

"Tình đồng đội năm đó, ở trong lòng người còn chút phân lượng nào không?"

Tình đồng đội?

Võ tướng tuốt kiếm khỏi vỏ, cười lạnh nói,

"Lời tuyên thệ năm đó chỉ còn là quá vãng dối trá, ai còn nhớ rõ được ước định nan đầu?! Hôm nay không phải cho dù các người phải hy sinh hết tướng sĩ ở đây, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bắt được ta sao?"

"Sinh tử khác biệt gì! Thiên địa tuy lớn lại không dung được ngươi ——!"

Hoa tuyết bay cuồn cuộn, tiếng trống rận vang rền như sấm dậy.

"Thùng! Thùng! Thùng!"

Tiếng trống giục giã bệ vệ như một vi thiên thần khổng lồ, từ cuối chân trời mênh mông đi đến, mỗi bước chân chạm xuống nhân gian đều khiến đại địa nổi lên bão tuyết cuồng phong mờ mịt.

"Buông tay thôi! Ngô Vương, người đã không còn đường để đi nữa rồi."

Đợi đến khi đội truy binh thứ ba xuất hiện giữa màn tuyết, một gã võ tướng anh tuấn niên kỷ còn trẻ liền cởi mũ giáp xuống đặt trên tuyết địa.

Hoa tuyết sục sôi, một thanh âm nam tử hùng hậu truyền đến.

"Giao Trấn Sơn Hà trong tay người ra, uống một chén rượu nhạt, để tiểu đệ tiễn người lên đường được không?"

"Thế gian nào có ai không chết."

Một nam tử khác cất giọng sang sảng:

"Hà tất lại nhìn không thấu như vậy?"

Nói chí lý. Vạt áo bên dưới võ giáp của Lý Tiệm Hồng lay động, giục ngựa đứng lặng giữa gió tuyết cất cao giọng nói:

"Thế gian không ai không chết, thế nhưng cô vương lại tự biết chưa đến đại nạn. Người phải chết hôm nay tuyệt đối không phải là ta!!"

Ngọc Bích quan trời cao đất xa, cũng không biết là ai nổi lên một khúc Khương địch1, cô âm lay động, giữa thiên địa dày đặc tuyết hoa, thê lương chót vót.

Giữa tiến trống rận, kỵ binh đồng thời dựng thẳng mũi thương, chỉ chờ tiếng trống vừa dứt ba đội truy binh liền khép chặt, đem mấy nghìn mũi vũ tiễn và ngân thương xông thẳng về phía Bắc Lương Vương Lý Tiệm Hồng,

"Hãy bớt sàm ngôn đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!