Chương 9: (Vô Đề)

Lúc Trần Thần mua xe, bố tôi mượn 30 nghìn từ tôi. Khi Trần Thần kết hôn, bố tôi lại mượn thêm 30 nghìn nữa.

Tất cả đều

"mượn nhưng không trả."

Tôi nói thẳng:

"Bố, không phải con không muốn cho mượn. Một phần là con không muốn, còn một phần là dù bố tin hay không, hiện tại con cũng chẳng còn gì."

Bố tôi hốt hoảng:

"Con đi làm bao nhiêu năm, ít nhất cũng phải có mấy chục nghìn tiết kiệm, sao có thể chẳng còn gì? Bố đang chờ tiền của con để đóng học phí cho hai đứa nhỏ đấy."

Thấy chưa, điều ông sốt ruột không phải vì tôi không còn tiền thì phải làm sao, mà là không có tiền thì con của Trần Thần sẽ ra sao.

Tôi không đáp, vì hiện tại tôi đã mua nhà ở thành phố C.

Giá nhà ở thành phố C không quá đắt đỏ như thành phố A, khoản tiết kiệm của tôi vừa đủ để trả tiền đặt cọc và trang trí cơ bản.

Kiếp trước, tôi không mua nhà riêng vì trước khi yêu Tạ Kỳ, tôi chưa đủ tiền tiết kiệm. Đến khi đủ tiền, tôi đã bắt đầu bàn chuyện cưới xin với anh ta.

Ba tháng sau, bố tôi lại gọi điện.

Vẫn là để hỏi vay tiền, lần này lý do là cặp song sinh của Trần Thần bị bệnh, cần tiền nằm viện.

Tất nhiên, tôi từ chối thẳng thừng.

Tôi lạnh lùng đáp:

"Hai đứa nhỏ có bố mẹ nó, sao lại tìm đến con? Nuôi không nổi thì trả quyền nuôi con về cho mẹ bọn chúng đi."

Câu nói này khiến mẹ tôi, đang ngồi cạnh bố, không thể ngồi yên.

Bà giận dữ mắng bố tôi:

"Ông khách sáo với nó làm gì? Càng nhún nhường thì nó càng lấn tới. Đây vốn dĩ là tiền mà nó phải đưa, nó nợ chúng ta. Tôi đã bảo ông từ lâu rồi, cứ thẳng thắn đòi nó, ông cứ khăng khăng là vay. Bây giờ hay rồi, nó còn đòi chúng ta trả! Đúng là cho nó mặt mũi quá rồi!"

Mắng bố xong, bà giật lấy điện thoại và tiếp tục xả giận vào tôi:

"Trần Ngữ, tao nói rõ cho mày biết, số tiền này mày buộc phải đưa, dù muốn hay không. Nếu mày không đưa, tao sẽ kiện mày ra tòa vì tội không phụng dưỡng cha mẹ!"

Tôi bình thản đáp:

"Vậy mẹ cứ đi kiện đi. Con có cản đâu."

Mẹ tôi: ...

Thế nhưng, bà ta thực sự định đi kiện.

Chưa đầy vài ngày sau, bố tôi lại gọi điện, lần này là để thuyết phục:

"Tiểu Ngữ, người trong nhà có cần thiết phải làm mọi chuyện khó coi đến vậy không? Chỉ là hơn 10 nghìn thôi mà."

Tôi cười khẩy:

"Bố, đây là hơn 10 nghìn tháng này. Tháng sau lại thêm một khoản khác, đúng không? Với lại, có phải con muốn mọi chuyện trở nên khó coi đâu?"

Bố tôi im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!