Chương 8: (Vô Đề)

Từ đó, giáo viên chủ nhiệm không muốn dây dưa với một phụ huynh ngang ngược như mẹ tôi nữa, quyết định bỏ mặc Trần Thần.

Khi ấy, thành tích học tập của Trần Thần vốn khá tốt. Nhưng một khi giáo viên buông tay, anh ấy bắt đầu buông thả, điểm số tụt dốc không phanh.

Khi lên cấp hai, Trần Thần bắt đầu chơi bời với một nhóm bạn lười học, gây rối trong lớp. Giáo viên đã phải mời phụ huynh lên làm việc.

Nhưng mẹ tôi vẫn khăng khăng rằng Trần Thần không sai, nếu có sai thì chỉ là vì

"trẻ con không hiểu chuyện."

Đến cấp ba, khi Trần Thần trốn học, chơi game, yêu đương sớm, các giáo viên cũng không thèm gọi phụ huynh nữa.

Những chuyện đó vẫn chưa phải điều nực cười nhất.

Điều nực cười nhất là mỗi khi Trần Thần có vấn đề, mẹ tôi không trách anh ta mà lại quay sang mắng tôi.

Một sự việc khiến tôi nhớ mãi là năm tôi 15 tuổi, khi Trần Thần thi đại học xong và kết quả không được như ý.

Lúc đó, tôi đang ngồi xem tivi thì mẹ tôi bước tới, tát mạnh vào đầu tôi một cái rồi tức tối mắng:

"Trần Ngữ, tất cả là tại mày! Suốt ngày chỉ biết xem tivi, âm thanh thì mở to, ảnh hưởng đến việc học của anh mày. Nếu không phải tại mày, anh mày làm sao thi điểm thấp thế này?"

Tôi: ?

Tôi định phản bác, bởi cả năm lớp 12 của Trần Thần, tôi thậm chí không hề bật tivi lần nào. Nhưng vừa mới nói được nửa câu, mẹ tôi lại giáng thêm một cái tát nữa:

"Còn dám cãi à? Tao thấy mày chính là không muốn anh mày được sống cuộc sống tốt đẹp!"

Tôi chỉ biết cười khẩy.

Sau khi tốt nghiệp cao đẳng, Trần Thần được mẹ tôi chiều chuộng đến không còn giới hạn.

Một năm trời không đi làm, chỉ ở nhà chơi game. Khi đó, mẹ tôi vẫn chưa nghỉ hưu, nhưng vẫn nấu nướng, phục vụ anh ta từng bữa ăn trước khi đi làm.

Cuối cùng, khi Trần Thần cũng ra ngoài tìm được một công việc, anh ta chê công việc quá cực nhọc. Mẹ tôi lập tức bảo anh nghỉ việc và nhờ quan hệ sắp xếp cho anh một công việc nhẹ nhàng hơn.

Kết quả là, ngay cả công việc nhẹ nhàng đó, anh ta cũng không làm nổi, lại trở về nhà và tiếp tục chơi game hơn một năm trời.

Từ đầu đến cuối, mẹ tôi chưa từng trách móc anh ta một lời.

Điều duy nhất bà phàn nàn là:

"Suốt ngày chỉ chơi game ở nhà, nên không tìm được bạn gái."

Để giải quyết chuyện này, mỗi tháng bà đưa cho Trần Thần 4 nghìn tệ, bảo anh ta tìm một công việc mà anh ta thích, tiện thể tìm bạn gái luôn.

Ăn bám đến mức gần như không thể tự lập, nếu Trần Thần không hỏng thì ai hỏng?

Vậy mà mẹ tôi vẫn không cho phép ai gọi con trai bà là kẻ thất bại.

Theo lời bố tôi, vì tôi mắng Trần Thần là kẻ thất bại, nên mẹ đã tức giận đến mức huyết áp tăng cao và phải nhập viện.

Nhưng thật giả thế nào thì còn phải xem lại.

Dù sao tôi cũng không định quay về giúp bà nuôi cháu, cũng chẳng muốn đưa một đồng nào.

Có lẽ vì không đòi được tiền từ tôi, nên chẳng bao lâu sau, bố tôi đích thân gọi điện hỏi vay tiền.

Tất nhiên, so với mẹ tôi, cách nói của ông nghe dễ chịu hơn nhiều:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!