Nhờ vậy mà giờ đây Trần Thần có quyền đường hoàng nói:
"Nhà này là của tôi, tôi có quyền quyết định."
Mẹ tôi hỏi, nếu họ dọn đi thì hai đứa trẻ phải làm sao.
Trần Thần đáp:
"Đưa cả hai đứa nó đi cùng, mọi chi phí sau này hai người tự lo."
Anh ta nói thêm:
"Khi tôi ly hôn, chẳng phải hai người nhất quyết đòi quyền nuôi con sao? Đã giành thì tự mà nuôi. Nếu nuôi không nổi, thì đem trả cho mẹ chúng nó. Bạn gái tôi không muốn tôi nuôi."
Những lời này khiến mẹ tôi, với cơ thể vốn đã suy yếu và huyết áp cao, tức đến mức đau tim, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Bà không được đưa đến bệnh viện kịp thời và qua đời ngay sau đó.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.
Sau tang lễ của mẹ, Trần Thần còn ngang nhiên nói với tôi:
"Trần Ngữ, mày đón bố đi đi."
Bố tôi, sau nhiều ngày cãi vã kịch liệt với Trần Thần, cũng nói rằng muốn đi theo tôi.
Nhưng tôi hỏi lại: Dựa vào đâu?
Tiền và nhà đều để lại cho con trai, đến khi cần người phụng dưỡng lại nhớ đến cô con gái này sao?
Trần Thần đáp:
"Chỉ dựa vào việc ông ấy là bố của mày."
Tôi cười nhạt:
"Bố chỉ công nhận nuôi con trai để nương tựa lúc về già, đâu có công nhận con gái để phụng dưỡng. Nhưng nếu anh nhất định muốn tôi đón bố đi, cũng được thôi. Những năm qua, tiền mà bố mẹ đưa cho anh, hãy trả lại một nửa cho tôi. Căn nhà này, thêm tên tôi vào."
Trần Thần lập tức nổi đóa, chửi thẳng:
"Mày mơ đi! Dù sao tao cũng nói rõ rồi, nếu mày không đón ông ấy đi, thì ông ấy sẽ tự ra ngoài thuê nhà mà ở. Căn nhà này là của tao, không liên quan gì đến các người."
"Quả thật không liên quan gì đến tôi và bố. Vậy thì chúng tôi đành phải đi thôi."
Rời khỏi nhà, bố tôi đề nghị đi cùng tôi đến thành phố C để sống và ám chỉ rằng ông muốn mang theo cả hai đứa cháu nội.
Bố tôi nói:
"Tiểu Ngữ, bố thừa nhận những năm qua bố có hơi thiên vị anh con một chút. Nhưng bố đối với con cũng là thật lòng mà."
Tôi gật đầu:
"Con biết, bố thật lòng muốn biến con thành 'túi m.á. u di động' cho Trần Thần."
Bố tôi: …
Những năm qua, có lẽ ông đã bị Trần Thần làm cho tức giận đến mức mắt thường cũng thấy ông già đi rõ rệt. Tóc mai hai bên đã bạc, nếp nhăn chằng chịt như rãnh sâu, ánh mắt thì mờ đục, không còn vẻ gì của một người đàn ông khỏe mạnh, đầy sức sống vài năm trước.
Nhưng tôi không bao giờ quên được, kiếp trước, khi ông vẫn còn là một người đàn ông đầy phong độ, sau khi tôi bị mẹ đ.â. m sau lưng và đến tìm ông để cầu cứu, tôi đã tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của ông với một người hàng xóm tại công viên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!